Những Ngày Còn Có Thể Mỉm Cười
Hạ Miên mười bảy tuổi - cái tuổi người ta thường nghĩ đến những giấc mơ lớn và con đường phía trước rực rỡ nắng.Nhưng Miên thì khác.Một ngày nọ, đôi chân cô không còn bước vững, những ngón tay bắt đầu run rẩy, và cuộc đời cô chuyển hướng vào một hành lang dài tên là bệnh viện.Bác sĩ bảo: "Không còn cách cứu."Và Miên hiểu, mình sẽ mất dần mọi thứ - ánh nhìn, giọng nói, ký ức, và sau cùng là chính mình.Thay vì than trách, Miên chọn viết.Cô viết những dòng nhật ký nhỏ, để lưu lại từng ngày còn sống, từng lần được yêu thương, từng khoảnh khắc đau nhưng vẫn mỉm cười.Cô viết cho mình - và viết cho Minh - người con trai lặng lẽ đi cùng cô qua cơn mưa cuối cùng."Nếu một ngày em không còn ở đây,xin hãy sống giùm em một ngày thật đẹp.""Hạ Miên: Những Ngày Còn Có Thể Mỉm Cười" là một câu chuyện buồn, nhưng không tuyệt vọng. Là lời chào của một cô gái trẻ gửi đến cuộc đời - bằng sự dịu dàng, bằng nước mắt, và bằng ánh sáng cuối cùng trước khi nhắm mắt.Đây là một câu chuyện dành cho những ai đã từng sợ mất, từng ôm chặt một người đang dần rời xa.Và dành cho chính em - nếu em vẫn đang học cách mỉm cười trong ngày nhiều mây.…