[JeongLee/Choker] Hoàng Hôn Thứ 1825
Người ta thường nói, chỉ cần đủ thời gian, mọi vết thương rồi sẽ lành.Nhưng năm năm đã trôi qua, một ngàn tám trăm hai mươi lăm hoàng hôn đã tàn mà vì sao nỗi đau trong Jihoon vẫn không hề phai nhạt.Mỗi ngày trôi qua, anh vẫn thấy bóng dáng Lee Sanghyeok đâu đó quanh mình, ẩn trong một ánh nhìn lướt qua, trong tiếng thì thầm gọi tên giữa đêm vắng, trong bước chân quen thuộc trên con đường cũ, hay thậm chí là trong từng nhịp thở của chính bản thân.Họ vẫn trò chuyện, vẫn yêu thương, vẫn tồn tại trong nhau như chưa từng có ngày rời xa.Chỉ có Jihoon biết rõ, tất cả mọi thứ mong manh như khói sương, và khi hoàng hôn thứ 1825 khép lại, anh sẽ phải đối diện với câu hỏi duy nhất"Anh đang nắm giữ tình yêu...hay chỉ đang tự nguyện đi cùng một ảo ảnh không bao giờ quay lại?"…