Fic đầu của Mèo nên có gì mọi người cứ góp ý nha. Chia tay trong dằn vằn và đau khổ, mọi thứ có làm anh quên được em không? Em muốn là người được anh yêu cả cuộc đời, nhưng anh lại bỏ rơi em. Một lần nữa, em chẳng còn dũng khí để yêu một lần nữa. KTH.…
đây chỉ là một vài dòng vu vơ hay những câu thơ tớ tự sáng tác, mỗi khi dòng cảm xúc của tớ ùa về, thì những dòng tâm sự hay một vài câu thơ là không thể thiếu, tớ muốn chia sẻ với các bạn những dòng cảm xúc ấy, để biết đâu, các bạn cũng giống tớ: cô đơn, lặng lẽ và đầy ước mơ.…
"Tôi yêu em bằng cả hơi thở của mình, nếu khi tôi hết yêu em thì lúc ấy tôi đang mất dần đi ý thức, hơi thở tôi sẽ dần lụi tàn trong không khí. Lúc đó, tôi đã hết yêu em rồi"*"Yêu em là điều tôi không thể ngờ, bất ngờ lớn hơn là em cũng yêu tôi như vậy"*"Ngày mà em trao cả trái tim và lý trí cho một người khác, có người nói tôi sẽ rất buồn bã và đau khổ, tôi tự hỏi tại sao cơ chứ? Chẳng phải điều tuyệt vời nhất là thấy người mình thương hạnh phúc sao?Là điều đẹp đẽ nhất trong mối tình đơn phương của tôi đối với em."________________________________________Đây là một tổng hợp ngắn các câu truyện đoạn văn tôi ngẫu hứng sáng tác có thể văn chương của tôi không tốt nhưng tôi hi vọng đó vẫn là thứ gì đó để bạn nhớ được dù chỉ là một câu thoại một câu từ nào đó.-Hoàn toàn do chính tay tôi sáng tác không có lấy cắp ý tưởng của một ai khác không ghi nguồn-Thật ra tôi chỉ là một tay viết văn không có trình độ, mỗi câu từ của tôi điều rất non và có vẻ biểu đạt không tốt nhưng tôi mong mọi người vẫn có thể góp ý chính tả lỗi của mỗi chương. Xin cảm ơn mọi người vì đã để ý đến sự tồn tại của văn chương của tôi!*Lưu ý: có thể là mỗi câu truyện điều không có tên của nhân vật chỉ có xưng hô "Tôi/Em ấy/ Chị ấy/ Hắn". Tôi nghĩ để vậy có thể tùy cảm xúc mỗi người mà tưởng tượng ra người thương của mình và cũng là chính bản thân mình.P/s: Mọi người có thể gọi tôi là Mung hay Lung đều được, cảm ơn tất cả ạ…
Như Mộng.Tác giả: Tuyết Lam.Thể loại: Linh dị thần quái, trinh thám, cổ xuyên kim, 1x1, HE.Một thân bệnh tật khó lường công x Lạnh lùng giá trị vũ lực cao thụ.Nhân vật chính: Kim Thái Hanh x Điền Chính Quốc.Bốn ngàn năm luân hồi chuyển thế, thật sự có thể một lần quên sạch?Hiện thực và mộng ảo chồng chéo đan xen, ký ức đẹp đẽ tưởng chừng như ác mộng.Điền Chính Quốc nhìn người trước mắt, anh ta nói một câu liền giơ tay che miệng ho một lần, thân thể lung lay sắp ngã, dường như chỉ cần một cơn gió lạnh thổi ngang qua cũng có thể khiến anh ta ngất xỉu vậy.Kim Thái Hanh: "Ngại quá...khụ khụ...tôi có chút bệnh tim."Nói dối.Kim Thái Hanh: "Vốn đang đi tìm tư liệu tham khảo, không ngờ lại bị lạc đến đây."Điền Chính Quốc: "Tìm chút cảm hứng ấy mà, tôi là nhiếp ảnh gia."Nói dối.Hai người không chút trở ngại mà trợn mắt nói dối đối phương.Điền Chính Quốc: "Tôi đã từng gặp anh chưa?"Điền Chính Quốc, đã bốn ngàn năm rồi, có nhớ ra tôi không?…
Băng Ca trở về từ thế giới song song khi mới vừa đánh nhau với cặp Băng Thu...Y nhận ra đây là nơi ở của y nhưng là ở quá khứ, khi mà Thẩm Thanh Thu- Thẩm Cửu vẫn chưa chết....___________Cảnh báo____________Băng Ca nhà tôi sẽ OOC đôi chút mong các vị thông cảm (。•́︿•̀。)…
"Phan Đình Song Tử và Tôn Huyền Xử Nữ á hả? Tụi nó ghét nhau chết mẹ ra. Tuần trước cả hai đứa đánh nhau tưng bừng khói lửa, nhỏ Xử Nữ ném hết sách vở của thằng Song Tử xuống sân trường luôn mà.""Ba mẹ tao cãi lộn rồi li dị rồi mà còn chưa ghét nhau bằng hai đứa đó nữa."#enemy #bestfrienduniverse#bộcămthùnhaudữvậyluônhả#kusdecus…
Hò...ơ Thương em dễ mến thật thàEm đương thiếu nợ... gả vào nhà anhMột fic gọi là cũ nhưng mới của Daisy, nhiều tình tiết trong fic không có thật.À mà follow mình đi mọi người ơi :3 :3…
Ái Mỹ chưa từng yêu Nam Hào, từ đầu đến cuối chỉ có riêng mình hắn tự đa tình rồi lại tự mình đau.- Nam Hào mau buông xuôi đi, tôi và em là chung một dòng máu đấy?- Thì sao chứ! Tất cả đều không quan trọng.Hắn suy sụp không ngần ngại quỳ rạp xuống, đôi mắt tuyệt vọng nhìn cô, vạn ngàn lần không buông.Tại sao chứ? Cớ gì lại chung huyết thống, cớ gì cô chỉ xem hắn là em chứ không là bất cứ thứ gì khác?_______________________P : Ái Lão MỹTL : Hắc, Loạn Luân, Tự Ái Tự Đau, ngược tâm nam, SE.• Không mang truyện đi bất cứ đâu, tay nghề còn kém mong các đọc giả góp ý nhẹ nhàng chớ có mà gây hấn với P.• Truyện không mang ý thương mại, pr hay bất cứ thứ gì không nằm trong dự tính của tôi.…
Nó sinh ra như một phước lành, phước lành cứu rỗi lấy hắn khỏi sự dày vò bi thương mà quá khứ của hắn mang lại, khỏi thứ bản năng đang dần ăn mòn hắn từng ngày kia.Nó bước vào thế giới u tối của hắn, chiếu rọi nó bằng những màu sắc tuyệt đẹp của mình. Ban cho hắn hi vọng để sống tiếp trên cõi đời cô độc này.Nó lắp đầy chỗ trống mà người thân hắn yêu quý để lại trong linh hồn hắn. Trở thành ánh sáng dẫn lối hắn thoát khỏi bóng tối vô tận.[Nó là phước lành của cuộc đời hắn.]…