Gió lướt qua cuộc đời bạn, xoa dịu lòng bạn. Nhưng gió là của trời. Không bất kì thứ gì có thể níu gió ở lại. Cô cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn cố chấp muốn vươn tay đón gió để rồi tự mình gặm nhấm nỗi đau.P/s: Một chút ngẫu hứng, nghe bạn ấy rap mà không hiểu sao nước mắt cứ tuôn…
"Này cậu đẹp trai ơi, cho tớ làm quen nhé?""Rất hân hạnh được làm quen với cậu, Kookie" 1 chiếc hố mới mà mình đào đeyyy, vì khum có ý tưởng thường xuyên và bận học nên có lẽ fic này sẽ khó để hoàn, nên để em nó ở đây để mọi người vào đọc cho vui❤✨…
Giữa chữ và ảnhAnh gom ánh sáng vào khung ảnh nhỏ,Tôi gom nỗi buồn vào những dòng thơ.Khoảnh khắc lướt qua-anh níu giữ,Cảm xúc phai nhòa-tôi viết thành mơ.Từng thước phim là lời chưa nói,Từng trang giấy là ảnh chưa chụp ra.Một người cầm máy-bắt thời gian đứng lại,Một người cầm bút-hỏi thời gian trôi xa.…
Em yêu anh một lần và cũng là lần cuối em đau khổ vì anh . Lúc chúng ta ở bên nhau anh luôn thờ ơ với em . Chúng ta không làm những điều mà nhưng cặp đôi hay làm , chúng ta cũng không bao giờ dành thời gian bên nhau . Đến lúc em buông tay anh ra , anh lại cứ níu kéo lại em nói anh xin lỗi , chúng ta hãy bắt đâu lại từ đầu . Nhưng có lẽ anh đã quên tất cả chỉ là quá khứ , em giờ không thiết tình cảm của anh nữa , cũng không thiết những sự yêu thương của anh nữa .…
Ngày hôm qua là quá khứ, hôm nay là hiện tại và ngày mai là tương lai. Vậy hãy để quá khứ đúng chỗ của nó chứ đừng níu kéo nó về tương lai. Sống đừng mãi chìm đắm quá khứ dù tốt đẹp hay đau buồn mà phải nhìn vào tương lai mà vươn lên. Và hãy cố gắng hết mình ở hiện tại, nó sẽ bù đắp ở tương lai, để rồi trở thành một phần tốt đẹp của quá khứ. Và rồi khi ta nhìn lại chặng đường đã qua sẽ mỉm cười chứ không phải lau những giọt nước mắt ân hận...…
Khi chia tay anh - Không khóc. . . Cũng chẳng cười.- Không buồn . . . Cũng chẳng vui.- Bước đi. . . Cũng không nhìn lại - Hững hờ. . . Cũng chẳng níu kéo Nhưng thực tế:- Im lặng. . . Để che giấu nỗi đau- Lạnh lùng. . . Để che đi nước mắt.- Quay lưng. . . Để thầm khóc trong lòng.- Buông tay. . . Để người ấy. . . Đi tìm hạnh phúc khác.…
cậu nhẹ nhàng thả cánh hoa đang ở lòng bàn tay ra, gió khẽ cuốn cánh hoa đi cậu sợ không dám níu giữ nó vì tình yêu cậu dành cho anh cũng như cánh hoa này vậy quá mỏng manh, sợ giữ chặt quá cánh hóa sẽ nát sẽ như tình yêu này không giữ được nữa, sẽ làm cậu bị thương mà cậu thì sợ đau ........…
yêu thương bản thân không phải tốt hơn sao.Có thể nhìn em không, có thể khắc sâu vào tim không, nếu không thể thì níu kéo làm gìtạm biệt anh, mong rằng sẽ không gặp lại....tại sao vậy, anh lại vô dụng đến như vậy, e là đồ lừa gạt.quay về được không, yêu anh thêm một lần được không, .......Chúng ta kết hôn lại đi.được…
Thanh xuân là gì nhỉ? Là thứ thuần khiết và tươi đẹp nhất thế gian này. Tớ muốn lưu giữ thanh xuân của mình trong câu chuyện của hai bạn nhỏ. Nếu bạn là một người muốn níu giữ thanh xuân giống như tớ, thì hãy thử trải nghiệm bộ truyện này nhé!Có thể khả năng viết lách của tớ không hoàn hảo, nhưng tớ đã viết nó bằng cả trái tim!Cre ảnh: Pinterest…
Màu áo trắng của em đã từng là màu thơ ngây. Tình yêu của em đã từng là màu trắng tinh khôi. Vậy sao cơn mưa tuổi trẻ lại khiến màu áo em vương màu nước mắt , màu những trót dại và bồng bột. Nói đi em.#BăngTiên…
Thần tiên tình ái, chính là trân quý vô cùng.Y có thể vì ngươi cam chịu tất thảy, có thể vì ngươi níu lại chân tâm rẻ rách, có thể vì ngươi cả đời thương yêu.Nhưng vẫn có kẻ không biết trân trọng này - Quỷ vương. Hắn chà đạp lên tình cảm của y, phá nát nó, hủy hoại nó. Bởi vì hắn là quỷ vương, chưa một lần cần loại chân tâm này.Minh châu mỹ lệ, đừng vỡ có được không?…
Một chiếc gương bể nát.... cho dù gom được biết bao nhiêu mảnh vỡ rồi tỉ mỉ mà dán lại, vẫn sẽ không bao giờ lành lặn như ban đầu.Những mãnh vỡ vụn nhặt kia.... chính là chút tôn trọng mà ban đầu chúng ta đã vô cùng nâng niu rồi cho đến cuối cùng lại tàn nhẫn vùi lấp nó trong đống đổ nát.…
Couple: Shinohina.Rated: 12+Summary: Im lặng và dõi theo nhân ảnh một người có thật sự đau khổ không? Một thứ tình cảm huyễn hoặc không được đáp trả nhưng có thể thay đổi được chăng? Anh yêu cô nhưng cô yêu người ấy còn người ấy mãi níu kéo bóng hình người con gái khác. Kết cục,cả hai đều chôn chặt xúc cảm để khư khư ôm nỗi tuyệt vọng của chính mình...…
Duy và Hạ Vy, hai con người từng nắm tay nhau dưới những cơn mưa của thành phố thân quen, nay phải học cách yêu xa khi cô rời đi để theo đuổi ước mơ. Duy - một chàng trai trầm lặng, luôn giữ trong lòng những ký ức về cô gái có đôi mắt biết cười. Còn Hạ Vy - một người con gái yêu tự do nhưng vẫn mang trong tim hình bóng của người con trai ấy.Mỗi cơn mưa rơi là mỗi lần Duy nhớ đến Hạ Vy, đến những ngày tháng hạnh phúc và cả những lần hẹn hò dưới bầu trời mưa bay. Những tin nhắn, những cuộc gọi không đủ để khỏa lấp nỗi nhớ, nhưng chúng là sợi dây níu giữ tình yêu giữa hai người.Liệu tình yêu có đủ mạnh mẽ để vượt qua khoảng cách? Hay thời gian và sự xa cách sẽ khiến họ lạc mất nhau giữa cuộc đời rộng lớn?Một câu chuyện nhẹ nhàng, đầy cảm xúc về những người trẻ yêu xa, về những nỗi niềm lặng lẽ giấu kín trong cơn mưa, và về sự chờ đợi trong vô vọng hay hy vọng.…
Câu chuyện xoay quanh một nhân vật nữ chính sống trong mối quan hệ phức tạp với một người đàn ông tên Y Minh. Nữ chính dành tình cảm sâu đậm cho anh ta, nhưng dường như tình yêu đó chỉ mang lại cho cô đau khổ. Trong một khoảnh khắc đầy cảm xúc, cô tát Y Minh trong cơn tức giận, nhưng hành động ấy không làm anh tức giận, mà ngược lại, khiến anh trở nên lạnh lùng và xa cách hơn.Khi cô tìm cách níu kéo, cầu xin sự tha thứ, Y Minh đáp trả bằng lời nói sắc lạnh: từ nay coi nhau như người xa lạ. Câu nói ấy như xé toạc trái tim cô. Từ yêu thương trở thành tuyệt vọng, cô bắt đầu hoài nghi về chính mình. Lời anh nói rằng cô chỉ là một "NPC vô dụng" đẩy cô vào trạng thái mất phương hướng, khiến cô tự đặt câu hỏi về giá trị bản thân.Dù tự nhủ mình là một con người, được sinh ra với giá trị và vẻ đẹp, cô vẫn bị ám ảnh bởi sự phủ nhận của anh. Cảm xúc giằng xé giữa yêu, đau đớn, và cảm giác vô nghĩa đẩy cô vào vòng xoáy của tự chất vấn, tự thương hại, và cuối cùng là sự tuyệt vọng.Câu chuyện khắc họa tâm lý phức tạp của một người phụ nữ bị tổn thương bởi tình yêu, đồng thời đặt ra câu hỏi về bản sắc và giá trị của con người trong mắt người khác.…
Tôi là cô gái bình thường, nhưng tuyệt đối không tầm thường. Ở xã hội này chuyện được hay mất đã quá đỗi quen thuộc, đến mức có mất đi cũng chả còn lo sợ nữa. Đây là câu chuyện của tôi; của anh; của tất cả những ai đã yêu, đang yêu và từng yêu. Tôi từng bất chấp, lao đao vì tình yêu. Tôi yêu nhiều nên đau thương cũng nhiều. Rồi có lẽ đến lúc nhận thức được cuộc sống của mình không cần đến tình yêu, tôi từ bỏ thứ tôi đã sống chết níu giữ. Thực ra tôi vẫn yêu, nhưng bản chất của nó thay đổi. Yêu không còn là một nhu cầu, nó đơn thuần là cảm xúc của một cô gái bất cần đời. Cô gái muốn giữ hay bỏ đều được, mọi quyết định nằm trong tay cô, không phải trong tay xã hội, tình yêu cũng chẳng điều khiển được cô. Bản thân chìm trong ma trận của tình yêu, ngoài mặt lại lạnh lùng vứt đi tình cảm của mình, có ai mà không từng yêu như vậy chứ?…
Công tâm cơ mưu mẹo, trăng hoa, về sau cún con ngoan ngoãn bám ngườiThụ bề ngoài đạo mạo thanh cao, khẩu xà tâm phậtMa giới và nhân giới tiếp giáp nhau, bị chia cắt bởi kết giới bao quanh, ma tộc sống nơi cằn cổi, chui rút trong hang động tối tăm, phần còn lại do con người quản lý. Nam Thanh và Huyền Hy tính khí đối lập trời sinh. Ngày đầu gặp mặt đã lao vào đánh nhau long trời lỡ đất. Nhưng lửa gần rơm lại khiến hắn dần phát hiện kẻ trong mắt hắn luôn là người tuỳ hứng, trăng hoa hoá ra cũng có mặt dịu dàng đến vậy, vòng tay ấm áp kia chỉ dành cho hắn, dáng vẻ nũng nịu tựa hồ có chút đáng yêu. Còn bàn tay...?!"Ngươi... vô liêm sỉ!!''Truyện chỉ là một ý tưởng ngắn về hai nhân vật phụ từ bộ truyện tôi từ viết cách đây 2 năm. Không thuộc đất nước, thời kì nào. Không theo hệ thống trình tự tu tiên, thăng cấp nào. Truyện có yếu tố 18+ cân nhắc trước khi xemVì đã bỏ viết tiểu thuyết rất lâu nên mạch truyện không ổn định, chỉ mang yếu tố giải trí…
Diệp Nhất Thế là cái loại này không tự tin nữ nhân, nàng yêu nhân rất vĩ đại, nàng không dám đi theo đuổi. Làm vĩ đại bên thứ ba xuất hiện, nàng chỉ biết yếu đuối làm cho ra. Khả tổng hội có như vậy một loại vĩ đại nam nhân, vạn bụi hoa trung phiến diệp không dính, chỉ chấp nhất cho một nữ nhân. Thực may mắn, Diệp Nhất Thế gặp như vậy nam nhân. Nàng muốn quá ít, hắn lại yêu quá sâu. [ giới thiệu vắn tắt ] lần đầu tiên, nàng ăn hắn, nàng chạy; Lần thứ hai hắn ăn nàng, đi dân chính cục. ------- cảnh tượng ---------- “Bác sĩ, Nhất Thế cầu gì?” Nhất Thế nũng nịu nói:“Đi theo Tống An Thần đi, có thịt ăn ~” Một cước đá phi,“Ta hỏi là Tống bác sĩ.” “Cởi sạch của nàng quần áo, thay áo cưới.” Nhất Thế đáng thương hề hề khóc kể:“Ngươi thoát hai lần.” “......” [ cán bộ cao cấp chính kịch ̣, u ngoại khoa bác sĩ trúc mã cùng tiểu y tá thanh mai gặp lại sau yêu......]…