Không gian không gây trở ngại taTác giả: Mặc Dạ NguyệtThể loại: Ngôn tình, xuyên thư, nhiều kì ngộ trên khi xuyên( người quen bên kia), trước cao lãnh, lạnh băng sau nũng nịu mít ướt nam chính x dễ mềm lòng, thích làm cao lãnh nhưng chưa đầy một canh giờ, chán đời nữ chính.Nữ chính: Triển VũNam chính: Ngân Tề Phong…
Tiếng mưa rơi từng đợt ngoài hiên. Hơi ẩm ướt gần như bao trùm lấy không gian xung quanh. Khiến tôi càng khẽ rúc vào người anh..." Ấm thật!" níu lấy áo anh bất chợt... Anh càng ôm trọn lấy tôi hơn...khẽ thì thầm "Anh yêu em, mèo con ạ." Nếu như khúc cảnh đó có thể tái hiện một lần, tôi nguyện bất chấp, đồng ý mọi cái giá ông trời đưa ra để đưa ANH VỀ! #Sad…
Thanh và Vũ gặp nhau vào một chiều cuối hạ, trong ráng chiều tháng 6 buồn tênh, mắt chạm mắt, tay chạm tay, họ bồi hồi nâng niu những giọt tình thuần khiết. "Xin hãy cho anh được yêu em thêm lần nữa""Một lần và mãi mãi" _______Ngược một chút rồi thôi.…
-Tiếng chân bước vội trên đường..."sao anh không giữ em lại""sao anh lại bỏ mặc em""Há chăng anh đã thương ai rời"Kết Thúc Rồi... Tay cũng đã buông đừng níu kéo nữa-Tiếng mưa bắt đầu rơi lã chã tiếng kêu cộp cỗp trên mái tôn ngày càng to dần ... Cô đã cố gượng dậy để tự thốt lên lời "CHIA TAY" mặc dù từng câu cô thốt ra đều là lời giả dối như giằng xé từng phần tâm can của cô...(Mong các bạn ủng hộ)💓💓💓…
Nếu một con sói nâng niu người bạn đời hơn cả sinh mạng, đối với nó người bạn đời là tất cả. Rồi khi nó chạm được thứ móng vuốt sắc bén ấy kéo con mồi xuống để mà rơi vào cái tổ mà nó xây nên. Thì đó cũng là lúc nó bộc phát tất cả dục vọng, điên cuồng tham lam, chiếm hữu, thứ mà trước đây hắn nhắm đến để chọn làm bạn đời thì bây giờ cuối cùng cũng nằm dưới thân hắn.…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?Nội dung nhãn hiệu: Đô thị tình duyên ông trời tác hợp choLục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Thẩm Kiều; Tạ Thanh ┃ vai phụ: Từ Phiên Nhiên ┃ cái khác: Nguyệt Mãn Triêu Ca…
Tác giả: Mạt Trà Khúc KỳNguồn: greenhousennovels.com,lustaveland.com. Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, hài hước, sủng, hiện đại, vườn trường.Dịch giả: Vãn Phong (c1-c56), [L.A]_ Omerto (c56- hết).Tình trạng: Hoàn.Một gia đình cùng nhau xuyên tới tương lai. Không phải gia đình bình thường đâu nha, là gia đình hoàng thất chính hiệu.Aii... Thời đại và tư tưởng khác biệt, cả gia đình cũng biến hóa rõ rệt. Phụ hoàng ăn bám, mẫu thân mạnh mẽ, thái tử ca ca nổi loạn, quản gia ẻo lả....Có một điều nàng không thể ngờ là vị thái phó kia cũng cùng xuyên qua... và còn trở thành đồng học của nàng nữa.Chúc Yểu: "Thái phó, ta không biết làm đề này."Thái phó: "Sau khi tan học thần sẽ phụ đạo thêm cho công chúa."Sau này...Bạn học A: "Lạy hồn, hôm nay tui nhìn thấy nam thần Nguyên Trạch cột dây giày cho Chúc Yểu, vả lại còn trong tư thế quỳ một chân dưới đất đấy."Bạn học B: "Không đời nào, nam thần Nguyên Trạch trước nay vốn lạnh lùng cao ngạo, đúng kiểu thanh niên nghiêm túc, thậm chí hoa khôi của trường ở ngay bên cạnh mà cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền thôi."Bạn học A: "Thiệt đó, nghe nói có người nhặt được điện thoại của nam thần, mấy người có biết cậu ấy lưu tên của Chúc Yểu là gì không?" Tiểu công chúa" đó, má ơi!".…
Nhẹ nhàng, khẽ khàng tựa lông ngỗng, như đang nâng niu một giọt sương chứ không còn là một bờ môi nữa. Tay đưa lên ghì miết vô cái cạnh cằm bảng lảng mùi nếp đã qua chưng cất, Nhật dịu dùi mơn trớn phần da thịt lấp ló dưới kẽ môi Nghi. Làm cậu trai ấy nghẹo đầu nghẹo cổ, cố kéo cái vía ra khỏi cơn nóng hổi sát rạt. Thế nhưng, thay vì dứ dứ tay vô cái vầng trán lòa xòa gợn tóc kia để ngăn Nhật, Nghi lại thõng thò tay xuống nắm lấy bàn tay cậu. Từng ngón, từng ngón, Nghi đụng chạm vô riêng tư của các ngón tay Nhật, vừa mạnh dạn vừa rắn rỏi nâng niu cả nấy đốt với con tim như đang run lên từng đợt. "Nghi." Nhật dứt ra, rồi lại quét sượt qua mũi Nghi một lọn tóc như miếng rơm, làm cậu ngứa ngáy hết phần đốt sống mũi. "Thơm lên môi mình tiếp đi. Đừng dừng lại." Rỏ xuống đất một giọt mồ hôi, Nghi lợp lên màu môi mới, dúi hồn mình vào khóe môi Nhật. Nửa mê say nửa dè chừng, cậu không dám áp trọn đôi môi kia mà chỉ dám dừng lại ở phần viền rìa. Không có lời yêu đầu môi mà chỉ tại đây những nụ hôn nơi khóe miệng, cậu đã biết mình thương Nhật vội vàng như thế đấy. "Nhật, gọi tên mình đi."…
thể loại: tiên hôn hậu ái, nữ playgirl, nam đào hoa. hài có sủng có ngược có, oan giatình trạng: đang cập nhậtsố chương:review:*Có người nói: trong hôn nhân, phải thật thận trọng. Kết hôn vì tiền, vì ơn, vì mục đính cá nhân, từ không yêu mà có cảm giác đôi khi còn hạnh phúc hơn yêu nhau cuồng nhiệt rồi bị hôn nhân trói buộc mà không còn như trước. Chu Tường Vi trước giờ không tin vào tình yêu, cũng không tin vào hạnh phúc của hai trái tim vàng. Tình cảm có thể không có, nhưng không thể không có tiền. Chu Tường Vi khôn ngoan như thế, đến với Tiêu Thành cũng khôn ngoan như thế. Tiêu Thành dành trọn 25 năm lêu lổng, cũng chỉ vì 1 phút lầm lỡ liền bị hôn nhân trói buộc. Cuộc đời này, Tiêu Thành không yêu ai, cũng không có nghĩa sẽ không yêu ai, nhưng dù là ai cũng không thể là Chu Tường Vi. "Ngày hôm ấy, không thấy cô ấy trở lại, tôi đã biết giữa chúng tôi chút ràng buộc cuối cùng đã đứt. Cuộc giao dịch nào rồi cũng có ngày kết thúc, cô ấy ra đi, cũng là đã đến thời điểm. Tôi đã hứa với tôi, với cô ấy sẽ không bao giờ níu kéo, nhưng đến cùng vẫn rũ bỏ tự trọng đi tìm cô ấy. Cuộc đời này, tôi chỉ cần Chu Tường Vi."…
Tên Truyện: WuHu! cất cánh!Tên Hán Việt: Vu Hồ! Khởi Phi!Thể loại: giới giải trí, đam mỹ, đô thị tình duyên, niên hạ, yêu thầm, ngọt sủng, HE.Số chương: 27 chương (nguyên tác).Tác giả:Niệm Tứ.edit: Tiểu Hạ.CP: Niên hạ - yêu thầm - chó săn công × tự cho là công - đỉnh lưu - tạc mao - mỹ nhân thụ (công lúc thì chó săn lúc thì husky ngốc ngốc đáng iu, thụ nhìn ngạo kiều nhưng thực chất là cơm nắm nhỏ đáng thương cần được nâng niu yêu chiều).Nguyên Dĩ Phi × Kỳ Hành.Văn án: Khum dài dòng, niên hạ là chân ái!!!Đôi lời của editor: Đây là một cp phụ của bộ truyện khác, ban đầu mình đọc thực sự rất thích Nguyên Bảo, vừa thích tính cách ẻm mà còn thương cho cuộc đời ẻm, nhưng may thay cuối cùng mọi khổ cực uất ức của ẻm đều được anh chồng nhỏ của ẻm bù đắp rồi. Nhưng mà mình không thoả mãn, may mà tác giả có viết một bộ truyện ngắn phụ này dành cho hai chồng chồng em bé này, đây cũng là lí do mà mình muốn edit. Đương nhiên tác phẩm chính cũng cực kì hay, đôi cp chính và các nhân vật cốt lõi đều cute hết lối về nên các bạn có thể tìm đọc, còn lí do mình không edit thì tại dài quá nên mình lười 🥲…
Năm Ấy Có Một Thiếu Niên_____Năm ấy có một Tôn Tam Nguyệt, vô cùng vô tư, chẳng muộn phiền chuyện thiên hạ, chẳng quan tâm đến thế gian có xoay lưng với hắn hay không, cứ đường đường mà sống thật vui vẻ. Ấy thế mà thiếu niên nhiệt huyết ấy lại từ vô tư thành suy tư, ngày ngày uống rựu đến say ngất chỉ vì để quên đi một người, nhưng chẳng thể nào quên đi được." Tôn Tam Nguyệt của năm ấy đã chết rồi, thế nên....đừng tìm hắn nữa"____Năm ấy có một Trạch Thiên Vũ sống trên đỉnh núi Tư Âm. Là một kẻ tàn bạo, có tính cách lập dị, hắn xem thường tất cả, cho rằng mọi thứ đều không đáng để hắn trân trọng. Ấy thế mà không ngờ lại có một ngày, con người tự cao, tự đại ấy lại phải cúi đầu, quỳ xuống cầu xin kẻ khác chỉ để giữ lại mạng sống cho một thiếu niên đang hấp hối đang được hắn nâng niu trong lòng."Trước nay, bản tôn chưa từng nghĩ đến việc sẽ hao tâm, tổn khí đối với một tên tiểu tử phiền toái đã khiến ta phải vắt óc suy nghĩ nhiều đến mất ăn, mất ngủ. Ta thực sự ghét con người đó, chỉ muốn bóp chết hắn ta, nhưng tại sao ta lại không nỡ?"…
Thể loại: Tự sáng tác, hào môn thế gia, sủng-ngược.Văn án.Có một tình yêu gọi là định mệnh, gặp gỡ cô từ rất nhiều năm trước, yêu cô cũng đã lâu nhưng chưa bao giờ anh dám nghĩ sẽ có ngày hai người về một nhà.Có một tình yêu gọi là chờ đợi, anh đợi cô lớn lên, đợi một ngày người yêu của cô biến mất trên thế gian này, đợi cô cho anh một cơ hội để anh có thể gần gũi với cô.Và cũng có một tình yêu gọi là đau thương, chấp nhận những thất bại, chịu đựng không biết bao nhiêu là đau đớn nhưng vĩnh viễn chẳng thể buông tay."Em đừng có ở đấy mà nằm mơ, tôi tuyệt đối không ly hôn với em, tuyệt đối không để em rời khỏi tôi."Một ngày, người tình bất ngờ của cô trở về, ác mộng của anh đã bắt đầu: cô muốn ly hôn. "Chúng ta hiện giờ có tốt đẹp hay không, anh không phải không biết? Tại sao lại cố chấp níu kéo như vậy?"Anh bất giác cười nhạt hai tiếng, cuối cùng mới lên tiếng trả lời."Vậy đi, cứ tiếp tục thôi, hai chúng ta cứ dây dưa cả đời, cứ thế mà giày vò nhau đi. Cả đời này, em nằm mơ mà rời khỏi tôi."…
Mắc kẹt ở những mảnh ký ức đã cũ Tên khác: Một thời thân thiết Tác giả - hạt hướng dương ______________________________Tôi và cậu - từng thân thiết như hai đường thẳng song hành. Những ký ức cũ đầy ắp tiếng cười, cái tát giỡn, những lần giúp đỡ, và cả nụ cười dịu dàng mà tôi cứ lỡ tay đánh mất. Thời gian trôi qua, khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa, không bởi một cuộc cãi vã lớn nào,mà chỉ là sự im lặng đến bất chợt và nó cứ thế lớn dần.Tôi đã cố - gửi thư, tặng quà, nhắn tin - với hy vọng nối lại chút gì đó đã từng rất đẹp. Nhưng cậu không còn là cậu của ngày xưa, và tôi cũng không chắc mình còn là tôi của lúc ấy. Giấc mơ về cậu vẫn đến, và đôi khi tôi không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là mộng.Trong hành trình ba tháng mùa hè, tôi định buông bỏ, nhưng hóa ra, có những điều càng buông lại càng thấy nhớ. Tôi bắt đầu nhìn lại mọi chuyện - không để níu kéo, mà để hiểu mình hơn, và để yêu thương chính mình một lần nữa.…
Tên khác: Falling KingdomsNguồn và Bản Quyền Tác Phẩm : M.R.Tác Giả : M.R.Thể Loại : Tình Cảm, Chiến Tranh, Drama ...Trong ba vương quốc của Mytica, ma thuật từ lâu đã bị lãng quên. Và trong khi hòa bình, khó khăn lắm mới có được, đã tồn tại trong nhiều thế kỷ, một tình trạng bất ổn chết người giờ đang trào dâng theo một cách hoàn toàn khác. Khi những người cai trị của từng vương quốc đang níu giữ lấy quyền lực, cuộc đời của một vài đối tượng bắt đầu biến đổi một cách tàn bạo ... và bốn nhân vật chính, những người thuộc hoàng gia và phiến quân, tìm thấy số phận của họ mãi mãi hòa quyện vào nhau.…
Sau một vụ tai nạn Junhyung rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Linh hồn anh rời khỏi thể xác tiếp tục *sống* trên trần gian. Anh có thể nghe, nhìn mọi vật nhưng điều ngược lại ko xảy ra - tức linh hồn anh trở nên vô hình trước mắt con người, họ ko nghe thấy anh nói và cũng chẳng thể nhìn thấy anh. Người duy nhất có khả năng nhìn, nghe, chạm vào Junhyung là Yoseob - một người hoàn toàn xa lạ với Junhyung. Yoseob đã yêu Junhyung ngay phút giây đầu gặp mặt vì vậy cậu quyết tâm giữ anh lại bên mình dù biết rằng tình yêu này thật khó khăn với cậu !...Junhyung là một hồn ma dù thể xác anh vẫn *sống*. Tuy vậy Junhyung ko biết về sự tồn tại của thân xác mình. Anh hoàn toàn quên những chuyện xảy ra trước tai nạn, ko nhớ nổi mình là ai và anh cho rằng bản thân đã chết. Yoseob là người duy nhất trò chuyện được với anh nên anh quyết định ở cùng cậu cho đến khi có thể biến mất hoàn toàn...Liệu Yoseob có làm cho Junhyung yêu cậu ?Liệu Junhyung có trở về với thân xác thật sự ?Liệu cuộc sống sau này của họ sẽ ra sao ?...…
Một khi Trọng sinh, Lê Thần Khải níu chặt sàng đan, biên tê tê hít lấy khí biên cười lạnh. Năm đó năm nào thiếu không biết không hiểu phản kháng, ngươi nha lần này tuyệt đối nửa điểm không thể như ý! Lập tức, Lê Thần Khải nắm thật chặt thân thể nơi nào đó, chợt nghe phía sau Mỗ Cầm thú đỏ lên mắt "Ngao ô ngao ô" kháng nghị trứ. Mỗ Cầm thú: "Khải Thần, thích!" Lê Thần Khải ngoắc ngoắc khóe miệng, sờ sờ Mỗ Cầm thú mềm mại đỉnh đầu: "Ngoan!" Mỗ Cầm thú hai mắt sáng ngời, gục, thoát khố! Lê Thần Khải nghiến răng nghiến lợi, lại phản kháng không được! Thương Mục Viêm phá khai môn: "Tiểu Thần, ta..." Lê Thần Khải kinh hãi, ngươi nha xem náo nhiệt gì, lão tử đời này tuyệt đối sẽ không với ngươi này một tên lường gạt nhấc lên mặc cho quan hệ như thế nào! Mỗ Cầm thú nháy mắt mắt phóng hung quang, xông lên trước muốn với người khác liều mạng. Lê Thần Khải hộc máu: "Con mẹ nó Thương Mộc Dịch, ngươi cấp lão tử mặc vào quần trước!…
Tôi và anh ấy bên nhau 3 năm ,anh ấy từng bảo không cần cả thế giới này biết chúng ta yêu nhau chỉ cần 2 ta bên nhau hạnh phúc là đủ rồi . Tôi ngu ngốc tin vào tất cả lời nói của anh ấy cứ ngỡ sẽ mãi mãi hạnh phút bên nhau. Nhưng .... cái gì là răng long đầu bạc cái gì là chỉ cả 2 là đủ , trái tim tôi như vỡ thành từng mảnh vụng khi thấy anh cùng cô ta ân ân ái ái trên chiếc giường của cả 2, khoảng khắc ấy tim tôi như vỡ vụng . Mọi kí ức như biến thành mảng vụng sắc nhọn đâm thẳng trai tim tôi ,anh bảo " anh ấy chỉ muốn thử cảm giác giống những nam nhân bình thường khác ,làm sao mà nam với nam có thể cơ chứ, " Anh ấy không muốn cho mọi người biết về chuyện của cả 2 bởi vì điều đó sẽ khiến ba anh tức giận...Tôi chợt nhận ra rằng mọi thứ chỉ có mình tôi ảo tưởng ,liệu rằng "Nam với nam lại mất mặt thế sao ? "Tôi từ bỏ rồi .... không níu lấy nữa .... nhưng định mệnh thật là trớ trêu khi cho chúng ta gặp nhau bằng cách này ...…
Có người nhặt từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn thuở thiếu thời của em gom lại, rồi ấp ôm nâng niu trong vòng tay ấm nóng. Em không biết là ban đầu mình có mở chuyện sai cách không, lần đầu diễn cùng anh hình như em làm sai rồi, liệu không biết anh có giận không, lần đó em cứ dằn vặt mãi trong lòng cho đến hai ba năm sau, bây giờ em mới dám mở lời xin lỗi anh một lần nữa.Vậy mà hôm nay anh nói anh không giận em dù chỉ một chút. Em biết chúng ta khác biệt, tính cách đối lập nhau nhưng cảm ơn anh vì đã thay đổi vì em, nhường em, chăm em tất cả mọi thứ luôn. Cảm ơn anh vì đã tìm thấy em ở đáy sâu, nắm tay em và thay đổi cả cuộc đời em. Yêu em và bên nhau mãi mãi anh nhé. Anh ơi, xin anh đừng buông tay em... Dù sau này anh có đi đến đâu, xin hãy dắt em theo cùng với, không có anh cuộc sống này vô vị biết nhường nào.[THÔNG BÁO: mình tạm dừng truyện, lý do tại mình đang muốn ổn định công việc cá nhân của mình trước rồi mới viết tiếp, mọi người lỡ vào thì căn nhắc rồi hả đọc tại còn lâuuuu mới ra chương mới. Xin chân thành cảm ơnnn mấy bà 😭🙇♀️]…
hanahaki!hs "Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?Bao giờ tôi hết được yêu vì,Bao giờ mặt nhật tan thành máuVà khối lòng tôi cứng tựa si?Họ đã xa rồi khôn níu lại,Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa...Người đi, một nửa hồn tôi mất,Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?Sao bông phượng nở trong màu huyết,Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?"Những giọt lệ- Nguyễn Trọng Trí…