1,083 Truyện
Mục Tiêu Là Gả Cho Mã Văn Tài

Mục Tiêu Là Gả Cho Mã Văn Tài

1 0 2

Nửa đời trước của Lâm Vô Ưu có thể dùng hai chữ "bình thường" để tổng kết, chịu đựng chín năm giáo dục bắt buộc, nhịn qua kỳ thi đại học, đậu được vào một khoa chính quy bình thường, làm một nghề bình thường, mỗi ngày đều trôi qua bình thường không gợn sóng.Lâm Vô Ưu cũng từng nghĩ tới, nếu bản thân trải qua cuộc sống như trong tiểu thuyết, có khi bản thân chỉ là một người qua đường Bính! Thuộc về loại nhân vật chỉ được thoáng gặp vai chính, ngay cả tên cũng không được nhắc tới trong tiểu thuyết, dùng cuộc sống bình phàm của mình xây dựng một thế giới bình thường. Tuy rằng nhân sinh chỉ là một người qua đường Bính, nhưng Lâm Vô Ưu lại không uể oải, bởi vì bình phàm là tốt nhất, không cần trải qua tai nạn xe cộ hay là mất trí nhớ, không cần xuyên qua để hoàn thành nhiệm vụ kỳ quái gì đó, bản thân có người nhà ấm áp, bạn bè đáng yêu, đã vô cùng thỏa mãn, không muốn trở thành vai chính cả đời mạnh mẽ.Có lẽ là vì Lâm Vô Ưu muốn vui vẻ lướt qua vai chính, cũng có khả năng Thiên Đạo không thể chịu nổi cái bộ dạng kệch cỡm lười biếng của Vô Ưu, vì thế bá đạo tặng cho Vô Ưu một nhân sinh vai chính. Nàng, vô cùng bình thường, top mười từ dưới đếm lên, Lâm Vô Ưu, nữ sinh viên 21 tuổi gian lười thèm hoạt (hoạt bát) đã xuyên sách, nhận được nhiệm vụ trở thành nhân vật đại chúng, công lược nam phụ, thay đổi vận mệnh của nam phụ, nhưng, nhưng vì cái gì lại là Hàng Châu Mã Văn Tài chứ?Lâm Vô Ưu mang căn bệnh dở dở ương ương, nhu nhược nên làm thế nào để bắt được Mã Văn Tài ngạo kiều?…

Dị giới nông phu dưỡng gia kí (Đam mỹ, trồng trọt)
tac dam 388-400
Tuyệt nhân cốc (Đam mỹ, hài, tu chân)
BẢO BỐI!! Trốn Không Thoát Đâu

BẢO BỐI!! Trốn Không Thoát Đâu

152 8 2

Văn án" Nhìn kìa ""?"" Tối nay sao thật nhiều a "" Ừ "" Hoắc Long, anh biết không vì anh mà cuộc đời vô vị của em có thêm sắc màu, vì anh mà em có thể cởi bỏ lớp mặt nạ để cảm nhận cái gọi là tình yêu, vì anh mà em mới có một người chồng tốt với mình như thế. Hoắc Long, em... yêu... anh "Hoắc Long khá bất ngờ vì câu nói này, anh cũng biết Trình Vĩ là một người hay xấu hổ nên muốn nghe lời nói này từ em ấy thì phải chờ lúc em ấy động tình mới dụ nói ra được. ( Thâm lắm chú ==!! )Thoáng cười thầm trong lòng, Hoắc Long nhìn khuôn mặt đỏ ửng đối diện" Bảo bối, anh rất rất cao hứng khi em nói ra lời này nha, nên Trình Vĩ em cũng phải nhớ rõ cho anh, em là của anh đôi mắt này cũng là của anh trái tim này cũng là của anh và cả cặp mông lăng lơ này cũng là của anh "-------------***--------------Chính: Hoắc Long - Trình Vĩ Phụ: từ từ sẽ biếtThể loại: đam mỹ, có H, HE ( bật mí luôn có dụ thụ )…

sdd(nhi)
Chưa lập gia đình san san (Ngôn tình, HĐ)
Phúc hắc (Ngôn tình, HĐ)
sa mac va mat troi

sa mac va mat troi

126 5 1

chap cuoi nen hay lam…

Hi, Như Hoa (Ngôn tình)
Ưng vương liệp tình (Ngôn tình, huyễn)
Phong lưu quyển (Đam mỹ, 3P)
Mộ lang bách hoa tu (Ngôn tình, thần tiên)
Gia sư tồi (Ngôn tình, HĐ)
fic sasusaku

fic sasusaku

1,021 16 1

hay lam…

Nông phu, sơn tuyền, có điềm điềm ( Đam mỹ, trồng trọt )
Cưng chiều ngươi k đủ (Đam mỹ, 3P)
Cổ giới (Ngôn tình, CĐ)
MY Story

MY Story

6 0 1

Just some horror shit…

Những Bài Học Tôi Có

Những Bài Học Tôi Có

0 0 1

Có những đêm ngồi một mình, tôi chợt nhớ về tiếng ru của mẹ năm nào, nhớ cái dáng lom khom của bà bên bếp lửa, nhớ cả giọng cha trầm ngâm khi dặn dò con lúc ra đời. Những lời nói tưởng như vụn vặt ấy đã theo bước tôi đi qua bao mùa nắng gió, đến khi trưởng thành mới hiểu, chúng không chỉ là âm thanh của ký ức mà còn là sợi dây níu giữ tôi giữa những ngày đời nhiều giông bão.Con người thường mải miết chạy theo những gì xa xôi mà quên rằng trong từng câu nói xưa cũ đã có sẵn cả một kho tàng trí tuệ. Chúng giống như bóng cây ven đường, ngày nhỏ ta đi qua chẳng hề để ý, nhưng khi nắng đổ xuống đầu mới ngước nhìn và nhận ra chính bóng rợp ấy đã cứu mình khỏi bỏng rát.Cuốn sách này là một hành trình trở về. Trở về không phải để nhốt mình trong hoài niệm, mà để thấy rằng những mảnh đời quanh ta hôm nay vẫn tiếp tục vang vọng tiếng dạy năm nào. Có thể là sự kiên trì của một người bạn, sự sẻ chia của một người xa lạ, hay chỉ là cách ta học cách nâng niu một bàn tay đã quen nắm chặt. Tất cả đều thì thầm rằng, điều người xưa từng gửi gắm vẫn chưa bao giờ mất đi.…