văn án: làm thịt ni cô gặp gỡ thịt hòa thượng liệt hỏa cố tình gặp gỡ cái ẩm ướt thủy sài ngươi nói nàng như thế nào liền như vậy nghiệp chướng đâu? tai họa một người không đủ còn nghĩ số lượng cấp khuếch đại, mọi người thập củi lửa diễm cao ách, quản ngươi là hừng hực hỏa diễm đâu, nàng hoàn chính là cái ẩm ướt thủy sài, bọn họ có thể nại nàng gì? này văn NP hướng, này văn thực thiên lôi, nữ chủ thực vô lương…
Địa cầu xa xôi tương laiNgoài hành tinh cầu thực dân khuếch trươngNiệm năng lực tàn phế thiên tàiBị gia tộc vứt đi tập đoàn quý công tử...Nếu như tu chân lời mà nói..., sẽ như thế nào?Cái này thần kỳ tu chân đạo đường, phải chăng vẫn đang như mấy vạn năm lúc trước giống như gian nguy?Địa cầu... Cuối cùng một cái Tu Chân giả Tinh Chiến (Star Wars) truyền kỳ! !…
Lê Quan sống cả một đời mông lung, không người thân thiết, mỗi bước chân trên dòng thời gian của anh đều vô định và không rõ chủ ý. Cuộc đời anh cứ bước mãi mà không có đích đến rõ ràng cho bản thân, thiếu thốn tình cảm càng làm cho anh hoá trơ như đá tảng ven đường. Cuộc sống cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến khi anh gặp phải dấu chấm hết của cuộc đời mình, gom góp toàn bộ ý chí nhỏ nhặt chuếch choáng tựa nến hoa trước gió, anh tìm thấy em, Hi bé nhỏ.…
Reo đã từng là điểm bắt đầu của cậu, là nơi ước mơ của cậu bắt đầu, là hơi ấm đầu tiên giữa mùa tuyết lạnh, là vòng tay đầu tiên chào đón cậu, là ngôi nhà đầu tiên, yêu thương đầu tiên. Tất cả những lần đầu tiên ấy, lấp kín những khoảng trống tưởng chừng như vĩnh viễn chẳng thể cứu vớt, tỏa bừng những xúc cảm cậu nghĩ rằng mình chẳng bao giờ có thể trải qua. Reo là người khiến cậu bắt đầu bước chạy đầu tiên trên sân cỏ, để rồi tiếp theo sau đó là cả một hành trình dài bất tận.Nhưng rồi, khi quay đầu lại, Reo lại trở thành điểm kết thúc, cho những thứ mà cậu tưởng chừng, còn lớn lao hơn cả hai chữ "tất cả." Reo rời đi, và những khoảng trống từng được lấp đầy bởi cậu ấy trong tim Nagi vỡ nát, trở về lại thành mảng tường rỗng tuếch khi xưa.-----Note: Không có Blue lock tại dòng thế giới này. Được đăng vào valentine với hi vọng lan tỏa sự hạnh phúc dễ thương này tới mọi người 🥰Ngày đăng: 14/2/2023Ngày beta lại: 14/2/2024…
"Thanh xuân sẽ như một cơn gió thoang thoảng lướt qua, chúng ta chỉ có thể cảm nhận và rồi tiếc nuối. Nhưng trong cơn gió thoảng ấy, mùi hương mà nó mang lại, đầy vị ngọt ngào, hạnh phúc mà không gì sánh bằng. Vì thế, hãy trân trọng từng phút, từng giây mà chúng ta cấp sách đến trường, ngồi trên chiếc ghế cấp 2, cấp 3, nghe những bài giảng thân thuộc, và ngày ngày thấy được người mà mình thích." - Jin Yin.…
Nội dung trong nguyên tác nói về game Re: New World ,xoay quanh "Twenty senses" - 1 nhóm huyền thoại của game .Họ là những người bạn chơi với nhau từ thời tiểu học. Họ đã vượt qua rất nhiều thử thách cũng như giới hạn của game nhờ khả năng vô song của mình trong hệ thống Sense - cốt lõi của game. Tuy nhiên, một tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra, hậu quả là 1 người chơi đã bỏ mạng, game phải tạm dừng, cả nhóm mỗi người 1 nơi.…
Đêm trừ tịch, chúng ta một nhà ngồi ở trước bàn, hạnh phúc ăn cơm tất niên, nhưng là ta bên tay trái chỗ ngồi thượng lại thiếu một người, mặt bàn thượng chỉ có một đôi rỗng tuếch bát đũa. Tựa hồ ta giống như thấy mập mạp thân ảnh, ta cười đối nàng nói "Ta rất nhớ ngươi."Mụ mụ cầm tay của ta nói "Ta biết, ngươi nghĩ mập mạp, đều là vì ta, mập mạp mới đi thế, nếu ta lúc trước...""Mụ, không có việc gì, hiện tại chúng ta như vậy hạnh phúc, nàng xem thấy hội thực vui vẻ, đại đêm 30, không cần không vui." Ta vỗ nhè nhẹ mụ mụ lưng, mụ mụ xoa xoa khóe mắt lệ, cười cười.Cơm nước xong sau, tiểu nhiễm hỏi ta "Nhiễm mụ mụ, ngươi cùng béo mụ mụ trong lúc đó có cái gì cố sự nha, vì cái gì béo mụ mụ muốn đem ta thủ cùng ngươi giống nhau danh tự đâu? Ta rất muốn nghe các ngươi trong lúc đó cố sự."Ta sờ sờ tiểu nhiễm ngắn tóc, nàng năm nay cũng có 16 tuổi, có một số việc nàng hẳn là biết."Ta và ngươi béo mụ mụ cố sự liền muốn theo 20 năm trước nói lên, khi đó chúng ta chính trực thanh xuân niên hoa, so ngươi lớn hơn không được bao nhiêu, tỉnh tỉnh mê mê, thiên chân thiện lương, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là tại..."Nội dung nhãn:Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:…
Tên gốc: Toàn dân nữ thần thị học báTác giả: Dung Vô TiênTình trạng raw: hoàn thànhSố chương: 192Thể loại: nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, xuyên sách, showbiz, sảng văn, nữ cườngDesign made by Haga*Văn án: Tieba : Mỹ nữ vô dụng Thẩm Nhiên báo danh tham gia thi đua trí tuệ toàn quốc.Dân mạng 1: Cô ta á? Ha ha ha..Dân mạng 2: Tôi có thể miễn cưỡng vào nhìn mặt cô ta.Dân mạng 3: Lầu trên nói đúng, nói chung cô ta chỉ là kiểu bình hoa rỗng tuếch. Hơi tò mò chút, Thẩm Nhiên đi thi có thể giành quán quân sao?Hai tháng sau, Weibo này đột nhiên lên hot search.Dân mạng 1003: Đọc lại cái bài này chỉ muốn quỳ xuống cho rồi. Học bá hiện thân! Sao cái gì Thẩm Nhiên cũng biết hết vậy?Dân mạng 1004: Giờ tôi mới nếm mùi tự vả...Dân mạng 15002: Dẹp đi, từ nay nữ thần của tôi chính là Thẩm Nhiên! Nữ thần tôi là giỏi nhất!A: “Nữ thần của tôi giỏi nấu cơm.”B: “Nữ thần của tôi giỏi vẽ tranh.”A: “Nữ thần của tôi siêu đẹp.”B: “Nữ thần của tôi là Trạng Nguyên.”……A&B đồng thanh: “Nữ thần của anh là ai?”A&B cùng nhau trả lời: “Thẩm Nhiên!” 【 Đây là câu chuyện nói về một thiếu nữ toàn năng xuyên thành nữ phụ trong sách. Sau đó từ một bình hoa vô dụng trở thành nữ thần. 】Edit: XùBeta: Alice…
Không Thể Thành Người YêuTác giả: Bản Lật TửThể loại: Ngôn tình, Giới giải trí, oan gia Số chương:Edit: Sal20.11.2022 - Giới thiệu truyện:1/Năm lớp ba tiểu học, giáo viên hỏi cả lớp ước mơ tương lai của em là gì?Khúc Trực ngay ngắn viết vào vở bài tập ba từ - Nhà khoa học;Trịnh Bảo Châu nguệch ngoạc viết vào vở bài tập ba từ - Nữ minh tinh.Trong buổi lễ động viên trước ngày thi đại học, chủ nhiệm lớp xúc cảm phun trào: "Các em muốn có một cuộc sống thế nào?"Khúc Trực trả lời: "Huy hoàng xán lạn."Trịnh Bảo Châu trả lời: "Đeo vàng dát ngọc."2/Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực từ bé lớn lên cùng nhau, nhưng lại không thành đôi thanh mai trúc mã người người hâm mộ, mà lại trở thành một đôi oan gia.Trịnh Bảo Châu cảm thấy Khúc Trực giả dối, ra vẻ, tự cho là thanh cao;Khúc Trực cảm thấy Trịnh Bảo Châu tục tằng, hám của, chỉ được cái vỏ ngoài.Tất cả mọi người đều nói họ là hai người không thể trở thành người yêu của nhau nhất.Bạn nối khố của hai người - Sầm Đồng Đồng tuyên bố: "Hai người đó mà ghép thành đôi được, chị đây sẽ ăn hết bàn phím trong nhà."Sau này, cô nàng suốt đêm ném bay 17 cái bàn phím ra khỏi nhà.Đơn giản một câu: Yêu đương với kẻ thù truyền kiếp là trải nghiệm như thế nào?…
Văn án: Tái thiếp nhất trương thông báo tìm người Tính danh: ( Sakata (một xoa) ) Takasugi Gintoki Tính: Nam Thân cao: 177cm Bề ngoài đặc thù: Nhất đầu thiên nhiên quyển ngân phát, thích mặc lam bạch Lưu Vân văn hòa phục, nắm một thanh mở treo thế nhưng đúng là võng cấu mộc đao, lên lớp giảng bài "Động gia hồ" ba chữ. Một tháng trước từ món đồ chơi thành ngoạn tiểu bi thép cùng đại nhân tổng đốc ( tiểu sảo )(đại nhân tổng đốc yêu cầu như thế viết) sau đó rời nhà trốn đi. Có đầu mối người: Dùng hết tất cả *** sở tầm người hay sống là được. * chú *: Đã giao thiệp trình trung không thể liên quan đến bất cứ về "Phu nhân" chữ, bằng không, tự gánh lấy hậu quả. * tái chú *: Đồng thời mật thiết chú ý trời nắng bung dù có hồng nhạt ngây ngô mao niên thiếu, kỳ có thể sẽ cung cấp tương quan đầu mối. Nhưng ghi nhớ kỹ không thể tự tiện cùng hắn tiếp lời, vi bảo chứng sinh mệnh an toàn người chứng kiến thỉnh nhưng gọi điện thoại cùng chúng ta liên hệ. * cuối cùng chú *: Sẽ tìm không được phu nhân, ta sẽ bị quân pháp xử tử QAQ, cầu các vị khuếch tán. Nội dung nhãn: Gintama cường cường gần thủy lâu đài vui mừng oan gia Tìm tòi chữ mấu chốt: Diễn viên: Sataka Gintoki, Takasugi Shinsuke ┃ phối hợp diễn: Kamui, Kotaro Katsura ┃ cái khác: Cao ngân…
Có những ngày mây trôi rất êm, có những ngày gió kêu rất khẽ và có những ngày tôi nhớ đến cậu -người con gái tôi thương, rất thương. Người con gái là cả thanh xuân tươi đẹp của tôi.Tôi viết nên những dòng này như một lá gửi tới cậu thay cho những điều chưa nói và cũng là lời cảm ơn gửi tới thanh xuân của chúng ta vì nó không êm đềm như một tờ giấy trắng mà chứa đầy những nét vẽ nguệch ngoạch của những ngây ngô tuổi học trò ... nay đã xa, chẳng thể quay lại.Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, ở bên tôi, san sẻ cùng tôi những gánh lo vụn vặt trẻ con. Cảm ơn cậu vì sau những lúc hờn giận cậu vẫn chẳng hề buông tay ra đi bỏ tôi lại phía sau cuộc sống mà chính tôi cũng sợ mình lạc lõng ở đó.Cảm ơn cậu dẫu chỉ là sự im lặng lắng nghe tâm sự lòng tôi, và cảm ơn khi cậu sẵn lòng kể với tôi mọi thứ trong cuộc đời cậu một cách chân thành không chút giấu giếm hằng tiếng đồng hồ.Cảm ơn ánh mắt trong veo , nụ cười tươi tắn, cái nắm tay ấm áp giữa phố đông người của cậu...Cảm ơn cậu, vì tất cả!…
Lời nói không phải gió bay, chỉ có tổn thương, là ở lại mãi mãi.Không phải do tớ đâu mà, xin cậu, đừng như thế, sẽ đau.Tớ vẫn thế, tựa như năm mười bảy. Trên tay tớ vẫn cầm chiếc cọ từng gánh bó trên từng nét nghuệch ngoạc ngày xưa. Chỉ có điều, đây đã không còn là đam mê của tớ, chỉ còn là chấp niệm của cậu mà thôi.Bức tranh lần này, một lần nữa, lại không còn cậu.Vì vốn dĩ, cậu trông như thế nào, từ lâu tớ đã quên."Vy nhớ Tuân nhiều, cũng rất thương. Nhưng cũng vì thế, Vy lại càng trách."Vy trách Tuân, vì Tuân đã bỏ Vy mãi mãi, rời xa Vy, và để lại mình Vy ở nơi biển sâu không đáy. Cuối cùng, Tuân bỏ mặc Vy đang bị chôn vùi trong cái ước mơ ngày xưa._______________________Chương dự kiến: 30.Ngoại truyện: 1.Ngày chấp bút: 11/2/2024.Thể loại: Teenfic, Thanh Xuân Vườn Trường.KẾT CHẮC CHẮN LÀ SE.@mộngkhiết.…
•Đồng nhân•Xuyên không •Nhiệm vụ•Harem ❀Không hợp gu thì say bye nhé❀Nhiều tình tiết ảo❀Rất mong nhận được nhận xét của các cô/cậu❀Ngớ ngẩn thật đấy.___________________________"Kyubi-chan dễ thương thật đấy""Oaaaa, thích nhất cậu nhé!!""Anh bỏ em rồi, ai thương em đây""Trả lại em mùa xuân năm ấy" [...]Tất cả biến mất, chỉ còn lại một giấc niệm vĩnh hằng_.mkhueee_.saddboyy_.…
Thể loại: Ngôn tình,nữ cường,nam cường,xuyên khôngKhi ở thế kỉ 21 ta không có người thân hay người yêu thương ta thật lòng mà chỉ đến bên ta vì tiền vì vậy ta bị người ta tin tưởng nhất đâm sau lưng ta nhưng linh hồn ta lại bị hút vào 1 hố đen và xuyên qua Chiến Quốc và gặp hắn.Hắn là vương gia độc nhất ở Chiến Quốc.Hắn rất lạnh lùng và tàn khốc,giết người không ghê tay,có đôi mắt màu tím khiến người ta nói hắn là quỷ nhưng khi hắn gặp ta thì: vô sỉ,đê tiện và trẻ con.…
Câu chuyện kể về nữ chính Ash, là một cô nàng sói vừa mới chuyển đến một ngôi làng ở phương Nam. Câu chuyện xoay quanh cô là và đời sống của cô đang tập thích nghi ở nơi đây. Spoiler thế đủ rồi (thực ra thì tớ lười:')) Bây giờ hãy trải nghiệm câu chuyện nhé!!Btw thông cảm cho tớ về ảnh bìa truyện, đến thời điểm tớ viết dòng này thì do bận học nên tớ chưa vẽ bìa truyện được, mong bạn thông cảm!!LƯU Ý : Tác giả (tớ) chỉ mới 2k11 thôi, nên nhiều tình tiết tớ có thể miêu tả sai sót hay gây khó hiểu, hiểu lầm mong cậu có thể liệt kê và góp ý. Xin cảm ơn!…
Lần đầu anh và gã gặp hắn là lúc anh được nếu trải được toàn bộ những thứ tinh hoa cảm xúc mà chỉ có ở đám con gái chứ chúng không hề thuộc về anh . Mọi người xung quanh anh luôn đánh giá rằng anh là kiểu người " HƠI " khó gần và anh chẳng khác nào như một con rối rỗng tuếch khi buồn bã cả . Nhưng lúc mà anh đồng ý trở thành thuộc hạ của Kim Gapryong cũng là lúc con tim của anh đã nhen nhóm một thứ cảm xúc kì lạ nơi đáy con tim...... truyện siêu OOC ạ !!🤧🤧 Mong mấy ní đừng chê truyện của tui nhé !!…
Thể loại: Xuyên không, hệ thống, chủ thụ, Song tính (!), cao H, sinh tử, hiện đại, tinh tế, đấu trí...Văn Án: Đỗ Thạc Thiến thân là tể tướng đương triều lại bị trói buộc với hệ thống chỉnh đốn nhân cách mà xuyên qua hàng vạn thế giới dạy dỗ nhân vật chính. Bất hạnh hơn là cậu bị một gã điên bám riết không buông!!!*Truyện thuộc bản quyền Datinh, không phải edit.* Truyện cao H, Song Tính, thô tục nên cân nhắc.…
Đừng cố đi vào thế giới của cô gái ấy, bạn sẽ hối hận và muốn thoát khỏi nơi đó, thế giơis một màu đen,và đôi mắt mất hồn ko cảm xúc, ngỡ như đôi mắt chỉ toàn màu đen mà chả có ánh sáng nào vụt qua mà h đây lại thành một màu trắng.? Cô tự hỏi : "Tại sao con người sống đc vui vẻ mà cô thì ko cảm nhận đc nó, tình yêu là j ?là sự sến súa giữa hai Cặp đôi lăng nhăng hay là sự ấm áp mà tôi ko nhận được" tôi là một vật thí nghiệm cho sự thống khổ tận cùng của đấng chúa trời,con người tôi kiếp trước đã phạm phải tội gì mà kiếp này lại phải nhận thay. Những dòng chữ nguệch ngoạng trên giấy " Tôi muốn ch*". TÌNH YÊU LÀ CÁI GÌ?…
Chân trần, em đi dọc theo bờ biển, những hạt cát vàng ươm màu nắng khẽ lạo xạo cọ vào lòng bàn chân em. Em thấy một cảm giác thư thái và dễ chịu vô cùng, tựa như được nằm trên một chiếc đệm nước trong cơn nóng nực của tuổi trẻ. Em vừa ôm giấc mộng trưa hè ném xuống biển sâu, em từ biệt quả cầu lửa mơ ước để trở về với biển cả. Seokjin đến nơi lần đầu mà em gặp chàng, môi nở nụ cười tươi rói nhưng trong lòng lại cuộn trào như cuộc xung đột giữa thần biển và thần mặt trời.Nói ước mơ thì không sai nhưng cũng chẳng đúng, đó là tình yêu vĩ đại em dành cho chàng. Tình yêu giờ đối với em như chiếc đuôi cá rách bươm bị chàng rạch lấy để ngăn em trốn chạy; như chiếc rương kho báu rỗng tuếch của phụ hoàng - thứ mà chàng yêu nhớ chứ chẳng phải em. Chàng chỉ yêu chiếc đuôi đính đầy ngọc trai đá quý, chàng chỉ thương những kho vàng rương bạc sẽ đem đến cho đất nước chàng sự vinh hoa giàu mạnh. Tình yêu vĩnh cửu trong ảo ảnh ấy giờ đây chỉ còn là một giấc mộng xa vời, là thứ em muốn gạt phắt đi, là quá khứ đáng quên giữa em và chàng.…
Trần dung mang theo tòa thành người mặc đến cổ đại loạn thế.Tòa thành là thời Trung cổ kiểu dáng, nhưng mang theo không thể tưởng tượng công nghệ cao.Vì ăn được kem ly nhỏ bánh gatô, dùng tới bồn cầu tự hoại, trần dung cố gắng khuếch trương lãnh địa cùng nhân khẩu, trợ giúp tòa thành thăng cấp.Ngày nào đó, một người thư sinh tìm tới chạy trần dung.Hắn nói: Trần bảo chủ, tiểu sinh Lý Ngôn, đọc mấy năm sách, bất đắc dĩ trong nhà sinh hoạt khốn đốn, không thể không vì sinh kế bôn ba, không biết quý bảo có thể thiếu cái tiên sinh kế toán?Trần dung nhìn đối phương trên đỉnh đầu khoanh tròn, bên trong viết "Yến lê Tề vương thế tử "Trần dung: ... Ngươi nhưng dẹp đi đi!Yến lê: ? ? !…