Trình Hựu ở trong thành khai gia quán bar, mỗi ngày đều buôn bán đến buổi sáng 5 giờ mới tan tầm, đối diện đương khẩu một mỹ nữ lão bản khai gia bữa sáng cửa hàng, mỗi ngày buổi sáng 5 giờ khai cửa hàng.Trình Hựu thủ hạ đều biết hắn người này mỗi ngày tan tầm lúc sau liền về nhà ngủ ngon, chưa từng có ăn bữa sáng thói quen.Nhưng là đột nhiên có một ngày lúc sau, bọn họ lão bản mỗi ngày 5 giờ tan tầm sau hướng đối diện đương khẩu chạy.Các thủ hạ rất kỳ quái, hỏi hắn: "Đại ca đối diện đương khẩu cái gì ăn ngon, làm ngươi mỗi ngày mạo chết đột ngột nguy hiểm qua đi ăn cái một hai giờ."Trình Hựu nghĩ đến ngày hôm qua ở trên người hắn vặn hăng say tao hóa, trả lời: "Bức."Ăn đối diện lão bản nương bức.Nguồn: Vespertine…
"Vì anh, cả ngàn lần rồi." Takemichi mỉm cười, tay ôm má Mikey rồi đặt một nụ hôn phớt lờ trên môi anh, đôi mắt trong vắt như trời thu nhìn Mikey.Mikey không nói gì, anh chỉ nhìn Takemichi bằng đôi mắt đen kịt kia. Khóe mắt bỗng đỏ hoe, nước mắt trào trào trực ra."Takemitchy... Takemitchy..."Mikey ôm mặt nức nở từng tiếng vụn vặt liên tục gọi tên người thương."Em đây." Takemichi vẫn thế, cậu vẫn ngồi đó vuốt ve lấy mái tóc người kia.Mikey vùi mặt vào đùi Takemichi, tay vòng qua ôm lấy eo cậu thút thít khóc như đứa trẻ, thi thoảng lại có tiếng nấc cụt."Anh ơi... Em thương anh lắm, em cũng ghét anh nhiều lắm..."Mikey nghe tới đó mà ngừng cả khóc ngước mặt lên nhìn cậu trong khi nước mắt vẫn đọng đầy ở mặt.Takemichi chỉ dịu nở nụ nhưng khuôn mặt lại đẫm nước mắt, Takemichi không dám khóc lớn em vẫn tông giọng đều đó mà nói tiếp."Em không biết nữa, em không biết mình nghĩ gì nữa... Nhưng mà có một thứ rất quan trọng với em, một thứ để em đánh đổi cả mạng sống." "Đó là anh, Manjirou. Anh là tất cả của em, anh hạnh phúc thì em cũng hạnh phúc. Anh đau khổ thì em cũng đau khổ.""Vậy nên, nói em nghe đi, khóc với em nhé. Chỉ một mình Takemichi thấy được vẻ yếu đuối của Manjirou!" Vừa dứt câu thì nước mắt của Takemichi rơi từng hạt trên mặt Mikey. Mikey như ngưng cả thở ghi chọn khoảng khắc này vào mắt mình. Mikey ấy nhé, Mikey thích nhất là mắt của Takemichi lắm. Lúc thì trong veo như trời thu long la long lanh, lúc thì xanh thẳm như mặt biển không chút gợn sóng."Takemitchy nói dối, em là đồ nói dối."…
Park Jimin (16t)Dễ thương, ngốc nghếch, ngây thơ. Là tiểu bảo bổi của Park Hani.Min Yoongi (22t)Swag, đẹp trai, ghét phụ nữ đặt biệt là mấy ả õng ẹo. Tổng tài của Min Thị đứng đầu thế giới. P/s: Trinh mới viết lần đầu nếu có sai sót j thì xin lỗi mấy nàng nha ^_^…
Khi chứng kiến cảnh bạn thân cùng người yêu của mình đang lăn lộn trên giường thì cô đã dứt khoát biến hắn trở thành người yêu cũ còn cô cưới ngay một anh chàng tỉ phú hào hoa phong độ.Đối với người ngoài thì hắn là một công tử tài hoa, tiền đồ mở rộng.Với cô hắn là môt người chồng tốt, chăm sóc gia đình chu đáo, luôn chiều vợ và khiến cô trở thành người hạnh phúc nhất.cô xoa chỗ eo đau, kháng nghị một cách bất mãn: "Tối nay ah ngủ ở sofa đi còn em ngủ ở giường"Hắn xô ngã cô xuống sofa và nói: "Được, anh ngủ trên sofa còn em ngủ trên người anh"…
Âu Vĩ Kỳ gặp Tô Thiên Manh trong hoàn cảnh éo le. Tô Thiên Manh vì chị mình, Tô Thư Di mà giả gái đi xem mắt thay cho Tô Thư Di. Còn Âu Vĩ Kỳ thì bị anh mình, Âu Tuấn Triết dọa nếu không đi xem mắt sẽ lập tức thiến cái "ấy" của chàng. Âu Vĩ Kỳ đành phải nghe theo. Vừa gặp lần đầu tiên, chàng đã biết Tô Thiên Manh đang trá hình nữ tử không khỏi nói bóng gió vài câu. Ấy vậy mà Tô Thiên Manh ngốc ngây, chỉ biết cười. Lúc đó, nụ cười của hắn đã đánh bật trái tim chàng...…
"Đừng nói là mày sợ đấy nhé?" Park Jaehyeok híp mắt nhìn Lee Sang Hyeok "Ai nói tao sợ, chơi thì chơi!" Lee Sang Hyeok mạnh miệng nói. Cậu tiến lại gần hắn nắm lấy cổ áo kéo mạnh xuống, đặt môi mình lên môi hắn.Park Jaehyeok đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lee Sang Hyeok, khóe miệng hơi giơ lên....Tình yêu tuổi học trò là tình yêu trong sáng nhất, mong manh nhất và đậm sâu nhất.…