Cuộc sống của cô tưởng chừng như đã chấm dứt khi bản thân bị xử tử. Nhưng không biết bằng một cách nào đó, cô đã trở lại thời điểm trước khi mọi thứ bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu. Từ bây giờ, liệu cô gái trẻ tuổi có thể thay đổi được số phận thảm khốc của bản thân?…
Nếu ký ức về những tháng năm sống cùng căn bệnh thường vắt kiệt cõi lòng của tôi, khiến chúng ngày một lớn dần theo từng nỗi sầu bi chứ không hề tiêu giảm đi như lời mẹ tôi nói, thì ký ức về những bản nhạc của Fox như một dải lụa mềm mại, luôn nâng đỡ tâm hồn tôi trên mọi con hẻm tối tăm, dù là con hẻm chông gai nhất đến những con hẻm rải đầy hoa thơm mát dịu, khiến một kẻ khóc thuê vô danh tiểu tốt như tôi có được một bến đỗ số 18 hoàn hảo, đầy ấp úng đấy, nhưng không hề âu lo:"Nơi cỏ lau, mang màu sương đêmNơi lòng người, lẩn khuất trong đồng cỏBản nhạc tình vọng lại về trong gióMùi cỏ lau, phảng phất ở bên thềm.Cỏ lau mang một màu của nắngMàu tình yêu, một màu bất diệtNgười tựa cửa, nắng nhảy trong mắtNơi mắt người, có phải chứa ánh dương?"P/S: A Ben's and Sias Story…