Năm 17, cậu là thanh xuân của tớ
Năm mười bảy tuổi, Lâm Tĩnh Vân chỉ mong một cuộc sống học đường yên ổn như chính cái tên của mình. Cô không thích ồn ào, không thích nổi bật, càng không muốn vướng vào rắc rối. Thế nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi cô được chuyển xuống ngồi cạnh Trình An Dương, cậu bạn lạnh lùng luôn ngồi gần cửa sổ, tách biệt với cả lớp bằng ánh nhìn xa xăm và sự im lặng khó đoán.An Dương là kiểu người khiến người khác vừa muốn lại gần vừa sợ chạm vào. Nhưng trong sự im lặng ấy, Vân cảm nhận được một điều gì đó rất khác, một nỗi buồn lặng thầm và một tâm hồn nhiều vết xước.Từ những lần tình cờ chạm mắt, những câu nói ngập ngừng giữa giờ ra chơi, một điều gì đó bắt đầu hình thành, lặng lẽ như cách ánh nắng sớm len qua ô cửa. Khi hai thế giới tưởng chừng đối lập bắt đầu giao thoa, họ dần phát hiện ra rằng ai rồi cũng có điều chưa từng kể.Nhưng liệu những tổn thương âm thầm và những bí mật bị chôn giấu có cho họ cơ hội để nắm tay nhau qua mùa thanh xuân ngắn ngủiCó những người chỉ lướt qua đời nhau nhưng cũng có những người, dù chỉ chạm mắt một lần, đã ghi dấu mãi mãi.…