Mùa Hạ Trong Ánh Mắt Anh
"Cố Dư Niên, sao anh lại gọi em là công chúa?"Lâm Nhược hỏi, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, đôi mắt nghiêng sang nhìn cậu đầy nghi hoặc.Cố Dư Niên đứng tựa lưng vào lan can, ánh mắt dưới ánh nắng chiều khẽ nheo lại, nửa cười nửa không."Vì em giống một công chúa."Lâm Nhược khựng lại một giây, tim như lỡ một nhịp."Công chúa kiểu gì?"Cố Dư Niên nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú, giọng nói chậm rãi:"Kiêu kỳ, có thế giới riêng, không dễ lại gần... nhưng một khi đã quan tâm ai, thì sẽ dịu dàng đến mức người ta chẳng thể nào rời mắt.""...Anh nói linh tinh gì đấy."Cô quay đi, vành tai đỏ lên.Cố Dư Niên chỉ cười khẽ, không đáp.Nhưng trong lòng đã sớm chắc chắn:Cô là công chúa của riêng cậu."Anh thích em từ cái nhìn đầu tiên."Cố Dư Niên không né tránh, ánh mắt cậu dừng lại nơi gương mặt cô, không một chút do dự."Thích dáng vẻ kiêu ngạo ấy của em, dáng vẻ không ai chạm vào được, lạnh lùng và ngạo nghễ."Lâm Nhược khẽ ngẩng đầu, muốn mở miệng nhưng không nói nên lời.Cậu lại tiếp tục, giọng nói trầm thấp, chậm rãi như thể từng chữ đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng:"Anh muốn công chúa ấy bước vào thế giới của anh... một thế giới mà trước giờ chỉ toàn là sự yên tĩnh và cô đơn."Im lặng.Chỉ còn tiếng gió lướt qua kẽ lá và nhịp tim cô đập mạnh trong lồng ngực.Lâm Nhược lặng lẽ quay đi, đôi tai đỏ lên rõ ràng, nhưng giọng vẫn giữ vẻ kiêu kỳ:"Anh mơ đi."Cố Dư Niên chỉ cười nhẹ, khẽ nói như tự nhủ:"Vậy anh sẽ mơ... cho đến khi giấc mơ thành sự thật."…