Author: AriezCategory: boy x boy, sweet but not so sweetPairing: HopeMinLength: 6 chap và 3 extrasSummary: Ngày nào cũng tặng anh một món quà. Em vẫn tưởng anh không biết đó là ai sao, đồ ngốc Jimin?Note: Chúc mừng sinh nhật Hoseok đáng iêu :* HAPPY HOPE DAY~~~ Full of hope!Cơ mà mấy chap còn lại muộn mất rồi ㅠ ㅠThôi thì coi như hậu sinh nhật đi :3…
Bản gốc của Dáng Hình Thanh Âm thuộc quyền sở hữu từ tác giả @downpour0721 - cùng một chuỗi những câu chuyện khác vô cùng, vô cùng, vô cùng đáng đọc. Chuyển ver đã được sự đồng ý từ tác giả, vì tuổi và hoàn cảnh của nhân vật không giống nhau hoàn toàn nên đôi khi mình sẽ điều chỉnh một chút chi tiết để mạch truyện hợp lý nhất với nhân vật chính và sẽ tận lực mang Jeonglee hoà hợp với Dáng Hình Thanh Âm - chi tiết mọi người có thể đọc tại 'Một lần nói hết: Chuyện chuyển ver' tại nhà chính của chị M tác giả của bộ truyện nhéMình là supporter của T1-2023 nói riêng và LCK nói chung, mọi người nếu có góp ý gì cứ thẳng thắn với mình nhé. Mình không đăng tải bạn bé này ở bất kỳ nền tảng nào khác ngoài Wattpad mọi người nếu mang em ấy đi đâu thì note lại địa chỉ nhà mình nha, cảm ơn rất nhiều ạ. -------"Sau này anh không đóng cửa nữa."Jihoon vỗ nhẹ lên cánh tay Sanghyeok. "Sau này" sao, cậu hi vọng sau này là có thật. Giấu mặt vào trong vai áo của chính mình đang được Jihoon mặc, Sanghyeok nói thầm:"Sau này anh là nhà của em""Anh nói cái gì, em nghe không rõ"Đêm không một tiếng động. Tiếng một con thằn lằn tắc lưỡi đâu đó ngoài hành lang Sanghyeok còn nghe thấy được, vậy mà Jihoon lại cao giọng nói mình không nghe thấy gì. Anh bấm móng tay vào sâu trong vai Jihoon, cậu hít sâu một hơi nhưng vẫn hỏi dồn:"Hyeok vừa nói gì với em? Sau này cái gì?""Sau này anh ăn mì gói với em, được chưa?"…
Choi Hyunwook và Park Jihoon là một cặp đôi từng khiến dân tình ghen tị vì độ đẹp đôi và hợp tính. Nhưng rồi tình yêu cũng cạn theo thời gian như cốc trà sữa để quên trên bàn làm việc. Họ cùng nhau đi đến quyết định li dị-êm đẹp, không nước mắt, không tranh cãi. Đơn đã nộp, chỉ chờ tòa phán quyết.Nhưng đời không như là mơ, Jihoon vừa chờ đến ngày "trở lại cuộc sống độc thân rực rỡ" thì nhận được cuộc gọi báo Hyunwook bị tai nạn giao thông. Cậu tức tốc chạy đến bệnh viện, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trái tim... vẫn khá bình tĩnh, cho đến khi bác sĩ thông báo:"Người nhà chuẩn bị tâm lý, cậu Choi bị mất trí nhớ tạm thời. Và... có vẻ chỉ nhớ mỗi cậu là vợ."Tệ hơn, Hyunwook tỉnh dậy, trợn tròn mắt nhìn quanh rồi bật dậy hỏi lớn:"Vợ tôi đâu rồi? Park Jihoon đâu rồi?!"Không bố mẹ, không bạn bè, không đồng nghiệp. Chỉ nhớ đúng một người - "vợ" Jihoon.Vậy là vụ li dị bị hoãn lại. Jihoon từ người gần thành người cũ, bỗng chốc bị kéo lại vai trò "vợ yêu quý" bất đắc dĩ.Và từ đây bắt đầu chuỗi ngày oái oăm nhưng cũng đầy rung rinh cảm xúc:Hyunwook đòi ngủ chung vì "vợ gì mà ngủ phòng riêng kỳ cục quá."Sáng ra lẽ ra phải đi làm, Jihoon lại phải quay về thay đồ vì bị Hyunwook ôm không cho đi: "Em đi là anh nhớ lắm đó... vợ đi đâu, chồng theo đó."Những lần Jihoon cố gắng "làm chồng tỉnh trí" bằng cách nhắc lại chuyện... họ sắp li dị, nhưng Hyunwook chỉ nhíu mày đáng yêu: "Không nhớ, không muốn nhớ. Nhưng em là vợ anh, cái đó chắc chắn rồi."Những buổi đi siêu thị mua đồ ăn, Hyunwook cứ đòi mua t…
Những khoảnh khắc đáng yêu của vợ chồng Chim & HốpNhững câu truyện vô cùng thiếu "mứt" lẫn hư cấu của Miêu để nói về cuộc sống hôn nhân của Chim & HốpKhông thích bxb, HopeMin? Vui lòng click back <3Cảm ơn những người đã ghé qua và ủng hộ, tui sẽ còn hư cấu cho đến khi HopeMin về chung một nhà mới thôi~~~~…
Han Wangho không hiểu gì về nghệ thuật. Jeong Jihoon lại có thiên phú nghệ thuật trời ban kể từ khi sinh ra. May mắn thay Wangho thích mèo còn Jihoon là một con mèo. Vậy nên họ vẫn có mối liên kết với nhauCouple: chonut (Chovy x Peanut)Warning: chohends (Chovy x Lehends)Phần sau câu chuyện có một số yếu tố nặng nề, có thể gây khó chịu cho một số người. Click-back nếu thấy không hợp.…
(つ﹏<)・゚。 Hôm nay Jihoon đã thích hyeonjun chưa?textfic || ooc || lowercase || ngôn từ hơi rối và không phù hợp cho người nghiêm túc໒꒰ྀི⸝⸝•᷅ࡇ•᷄⸝⸝꒱ྀི১noti: học sinh sắp thi cấp 3 viết nên lịch đăng là hên xui ạ...…
Ngọt.Văn phong non không hợp với nhiều người, đã không hợp thì đừng cố đọc mà hãy ra ngoài và bấm nút chặn acc.plot mỳ ăn liềnMột gia đình bốn người, cùng nhau đi dạo trên bờ biển. Ánh hoàng hôn soi rọi từng bước chân của họ. Từng đợt sóng biển rì rào như gió thu, vỗ dập dìu vỗ đi những âu lo. "Anh Hyeonmin!! Chờ em với..!" "Em mau đi nhanh lên đồ chân ngắn." "Ahh!! Chân em dài lắm đó, em có thể sút anh từ đây bay tít xa luôn đấy." Jeong Jihoon bật cười nhìn hai đứa nhóc đang tung tăng chạy trên cát. Cậu khẽ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, chính là Lee Sanghyeok. Ánh mắt cậu dịu dàng như làn gió thoảng đang làm bay tóc anh. "Sao em cứ nhìn anh thế? Mặt anh dính gì hả?" "Không.. Không có, chỉ là em thấy hạnh phúc quá đi mất... Cảm ơn anh đã luôn ở bên cạnh em." Lee Sanghyeok mỉm cười khẽ cất giọng. "Ơn nghĩa gì kia chứ, chúng ta là vợ chồng mà."Jeong Jihoon níu tay anh lại, cậu kéo nhẹ Lee Sanghyeok lại gần mình. Jeong Jihoon nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, một nụ hôn chứa đầy tình cảm cậu dành cho anh. Trong vai diễn anh là vợ cậu, và ngoài đời vẫn là như thế. Dù cho hiện tại hay sau này anh vẫn mãi là vợ của cậu.…
170825"Người ta nói, khiến cho bạn thân yêu mình có thể mất chỉ 1 giây thôi...nhưng...cũng có thể mất cả cuộc đời...""Hoseok à, có lẽ ông trời sắp đặt cho em mất cả cuộc đời rồi."hoàn chính văn…
Tác phẩm fanfic được sáng tác bởi @RightOneWrongTime thuộc project fanfic/fanart Choker - Summer's Day & Night------------------------" Để ý cậu thiếu niên vừa nãy à? Nó mới chuyển đến thôi. Nghe đâu bác sĩ thực tập trên thành phố đấy. Lễ phép lắm, lại còn ngoan nữa. Rất hợp với cháu đó."" Dạ..."…
Won Miho dùng sức mạnh của Chưởng Thượng Minh Châu hồi sinh Van. Anh sẽ đối mặt với những cảm xúc của con người như thế nào, chúng ta hãy cùng chờ xem nhé.…
Truyện gốc: Tượng tâm. Tác giả: Mao Hậu.-Truyện kể về Lee Sanghyeok đang trong quán Bar bàn bạc công việc thì sẵn tay cứu giúp một cậu bé bẩn thỉu, vốn chỉ là sẵn tiện tay cứu giúp mà thôi nhưng mà không ngờ khi nhìn thấy vết súng sau lưng cậu bé lại khiến cậu nhớ đến ký ức năm mười lăm tuổi của mình. Cậu bé ấy cái tên của mình cũng không nhớ, thế là Lee Sanghyeok đặt cho cậu bé cái tên Jeong Jihoon. Kể từ hôm đó, bên cạnh Lee Sanghyeok có thêm một người yêu nhỏ tên Jeong Jihoon.Thật nhiều năm về sau, bác sĩ Kim cười nhạo y, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lee, vụ buôn bán này không có lời nha. Nhìn cậu trai tuấn tú ở trong bếp nấu cơm, Lee Sanghyeok buồn bực nghĩ, rõ ràng lúc nhặt về chỉ là một con rùa đen nhỏ không nhận nổi mặt chữ, sao mới chớp mắt đã biến thành chó săn lớn thấy mình là nhào tới rồi?…