Tác giả: Mộng Tiêu NhịThể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng, Gương vỡ lại lànhNguồn: Phong TâmTrạng thái: FullTrước khi kết hôn, Mẫn Hy biết trong lòng Phó Ngôn Châu đã có người thương, anh còn từng hỏi cô về tình hình gần đây của người con gái ấy, và đó cũng là lần đầu tiên cô thấy được sự ấm áp nhu tình trong anh.Khi kết hôn, anh hỏi: "Em có chắc chắn muốn kết hôn không?"Mẫn Hy cười: "Tại sao lại không?"Anh nói: "Em có cam lòng tự giam mình vào một cuộc hôn nhân không có tình cảm, chỉ có lợi ích không?"Không cam lòng, vậy nên cô sẽ khiến anh yêu cô, muốn nhìn thấy vẻ ấm áp nhu tình kia của anh một lần nữa.Tuy nhiên, sau hai năm kết hôn, cô vẫn không thể khiến anh nảy sinh tình cảm với mình.Mẫn Hy quyết định chấm dứt nỗi cố chấp và sự hoang đường nhiều năm của mình đối với Phó Ngôn Châu, đồng thời đưa cho Phó Ngôn Châu một bản thỏa thuận ly hôn.Phó Ngôn Châu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng ký lên, quan tâm hỏi: "Sau này em có dự định gì không?"Mẫn Hy không đáp. Trong lòng cô tự nhủ: Sẽ không yêu anh nữa, sớm quên anh đi.Khi bạn bè biết tin cô ly hôn, bất bình khó chịu nói: "Phó Ngôn Châu có người khác ở bên ngoài sao?"Mẫn Hy: "Không có." Công bằng mà nói, trừ việc không yêu cô, Phó Ngôn Châu khá nghiêm túc với cuộc hôn nhân chỉ có lợi ích này, cũng khá dung túng cô. Là do niềm hy vọng trong cô đã hao mòn, không còn sức lực để kiên trì thêm nữa.- -Sau khi ly hôn, trong lòng Phó Ngôn Châu vẫn không thể buông bỏ được Mẫn Hy, anh hỏi thư ký: "Gần đây Hy Hy bận gì vậy?"Thư ký: "Nghe nói... bận đi xem mắt."Phó Ngôn…
Vâng vì một sự cố của bà ciel mà anh main của chúng ta quay lại lúc vừa chuyển sinh đến đây. Lưu yếu là tôi chỉ viết chơi thôi nên ko nhận gạch đá nha…
Con xin lỗi nếu điều này làm bố mẹ phiền lòng, nhưng đây là cảm giác thực sự của con lúc này. Con không muốn về nhà. Có lẽ vì xa nhà quá lâu mà sợi dây kết nối với ngồi nhà con được sinh ra và lớn lên quá lỏng lẻo chăng? Khi ai cũng háo hức tết về được chăm sóc và được bố mẹ chăm sóc sao con lại thế? Lên xe về nhà con thực sự thấy buồn lắm.Bố mẹ biểu hiện cho con tình thương vừa đủ khi ở nhà. Có lẽ cũng lẽ thường tình tâm lý người lớn tuổi. Nhưng suốt những năm tháng học xa nhà, đôi khi con thấy bản thân bị bỏ rơi, thấy lạc lõng tự thương xót mình. Càng lớn, cảm giác ấy càng mạnh mẽ. Con khôn lớn trưởng thành không có nghĩa con không dễ tổn thương. Đơn giản là cuộc sống xa nhà dạy con phải nuốt nước mắt lại, xù gai nhím ra để bảo vệ cô gái nhỏ vẫn luôn tự ôm lấy mình. Nỗi bất an vì một tương lai bất định, nỗi cô đơn vì một tình yêu đã đi xa không phải lỗi của bất cứ ai khác. Nhưng những cảm xúc ấy, những nỗi hoang hoải ấy khiến con gái bỗng nhận ra mình lạc lối mất rồi.…
K-kun là sinh viên đại học năm 2Tính tình có chút nhút nhát, lối sống tự kỷ, ít bạn bè. Thích ở nhà chơi game, đọc manga hay xem anime. Bạn "gay" của cậu vừa than thở rằng vừa mới chia tay với một anh trai thẳng có cái xxx to chỉ vì anh ta bảo muốn lấy vợ sinh con rồi :v Đây không phải lần đầu cậu nghe về câu chuyện BE với trai thẳng từ các bạn "gay" của cậu, tự nhủ với bản thân sẽ không bao giờ phải lòng trai thẳng, 100% không bao giờ yêu trai thẳng...Đôi lời tác giả: Cái gì mình càng tránh né, nó lại càng tìm tới mình! P/s: Tôi đang tìm cách tránh né tiền để tiền tìm tới tôi mà có vẻ hơi khó______________Tác giả: Apple Goblin (là chủ cái acc này đó)<Tác phẩm được viết vào một ngày đen thui, tác giả thì đói bụng nên tự nghĩ ra một kịch bản củ chuối để an ủi tâm hồn đang đói ăn. Không dựa theo bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, đây chỉ là sản phẩm của chí tưởng tượng>.…
Một kẻ chốn chạy quá khứ, oán hận bản thân.Một phù thủy với hai hàng lệ long lanh và trái tim đầy thương tổn.Một quý tộc căm ghét dòng máu chảy trong huyết quản mình.Một sát thủ với tâm hồn nồng ấm.Bốn kẻ dở hơi trên một con thuyền gỗ mang tên số mệnh luôn luôn lạc vào những xoáy nước gọi là chiến tranh. Họ không thể chạy trốn khỏi nó được, ngược lại chỉ kéo thêm người lên thuyền. Gemma xòe bàn tay đầy máu, một người, hai người, ba người,.. Cô tuyệt vọng gục lên cái báng to bè của khẩu súng, họ đã mất bao nhiều người rồi, sẽ còn mất bao nhiêu người nữa? "Bao nhiêu nữa hả Alex?"Nhưng câu hỏi mà Alex sẽ phải trả lời không đơn giản như thế, anh phải đong đếm, phải tính toán để đáp lại với Đấng Tạo Hóa rằng ông ta sẽ giữ lại cái nào, phá hủy cái nào giữa thế giới của anh và thế giới của vạn vật.…