"Thanh xuân của cậu có đẹp không?Thanh xuân của cậu có người để thích không?Thanh xuân của cậu có điên cuồng vì một người không?Thanh xuân của tôi chỉ có cậu Hàn Hữu Nhất, thanh xuân tôi đã điên cuồng theo đuổi cậu đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu người, dẫu biết là không thể nhưng..... hahaha.... tôi ngốc lắm đúng không? Nhưng tôi không hối hận..." _ Vũ Hân Đồng____________________Like ủng hộ mình nha cám ơn nhiều ạCmt ủng hộ mình nha cám ơn nhiều ạFic ngắn thôi đọc ủng hộ mình nha cám ơn nhiều ạ____________________…
Truyện kể về tình yêu gà bông của Nana và Báo , nói đúng hơn là Hạ Anh và Nhật Minh , đôi bạn thanh mai trúc mã . Hạ Anh là một người rất hoạt bát , năng nổ , ngược lại Minh là một người rất ít nói , lúc nào cũng một mình . Hạ Anh có một cô bạn thân là Linh và chàng trai hay tự luyến là Tú…
Truyện mình viết dựa theo bộ truyện tranh Uncel Cool, dù viết dựa theo nhưng cũng có vài chi tiết mình thêm vào tí nhưng mà không làm thay đổi nội dung truyện đâu! Đây là một bộ truyện tranh cực hài cực bựa nhưng cũng romance lắm!! >•< nguyên tác là bản Trung nhưng mà mình đổi lại thành bản Hàn cho dễ, vì mấy từ ngữ Trung mình viết hơi bị ngáo cần :)))) GIỚI THIỆU: Chuyện kể về một cô bé yếu đuối tự nhiên lại bị ông chú hung ác mới chuyển đến nhìn trúng, rõ ràng sợ gần chết nhưng vẫn phải tươi cười, nhưng ai biết ông chú đó còn một mặt rất khác biệt!? Hãy cùng xem hai kẻ tính cách hoàn toàn khác biệt tạo ra chuyện cười vỡ bụng gì nhé!…
Tôi và Phó Tư Dã là thanh mai trúc mã từ bé, bên ngoài cậu ấy là một người lạnh lùng ,ít nói,còn có phần khó ưa...nhưng chỉ có tôi mới biết thật ra cậu ấy là người trong nóng ,ngoài lạnh lại còn siêu thích khóc nhè ,siêu dính người.Gia đình tôi và cậu ấy rất thân thiết nên từ bé chúng tôi cứ như hình với bóng .Sau lưng ,cậu ta một tay che trời,luôn luôn bên cạnh bảo vệ tôi.Trước mặt ,lại yếu đuối ,mít ước ,y hệt "cún con" khiến người ta mủi lòng.Chúng tôi cứ vậy chơi với nhau đến khi năm 8 tuổi ,gia đình cậu ấy không biết vì lí do gì mà chuyển đi.Hôm trước khi đi ,Phó Tư Dã khóc nức nở,đôi mắt sưng húp,vừa khóc vừa nói:"Lâm Uyển Uyển hứ..c..Cậu nhất định phải đợi tớ,nhất định...phải đợi,đợi đến ngày bọn mình lớn, chắc chắn tớ sẽ tìm cậu...cậu mà không đợi thì..."Nói đến đây Phó Tư Dã không nói gì nữa."Hả? không đợi thì sao?"Vành tai Phó Tư Dã đỏ ửng lắp bắp không nên lời."K-hông...không có gì.."Tôi kiễng chân khẽ hôn lên má cậu ấy "Ừm ,tớ sẽ đợi cậu." Phó Tư Dã bất ngờ ,mặt đỏ ửng như quả cà chua chín quay người chạy đi"Lâm Uyển Uyển cậu nhất định phải đợi tớ ...""Ừm ...chắc chắn tớ sẽ đợi.."Tác giả :Khả Ái (LacLac_2k)Tác phẩm:Đào Bạc HàNgày dự kiến up lên Wattpad: 10/3/2025Lưu ý Truyện sẽ có nhiều sai sót,nhân vật chưa hoàn thiện,mong các bạn thông cảm.Mong sẽ nhận được nhiều góp ý ,lời khuyên trân thành từ các bạn,để mình có thể hoàn thiện những sai sót và rút kinh nghiệm cho các bộ truyện tiếp theo!!!Mong các bn yêu thích và ủng hộ mình nhaaaa !!…
Một câu chuyện về cô nữ sinh nhỏ nhắn và cậu em lớp dưới. Những cung bậc cảm xúc tưởng như nắng đầu ngày - ấm áp và tươi mới sẽ đều trở thành những kỉ niệm của một thanh xuân. Mỗi ngày đều là một ngày mới, chúng ta có thể sẽ không còn là chúng ta của hôm qua.Và.Văn Nhã Ân đang bước vào năm cuối của cấp 3. Tưởng chừng như năm học này sẽ lại trôi qua thật êm đềm, nhưng...***- Tại sao lại tránh mặt tôi?Thằng nhóc hỏi.Ân vẫn giả vờ cúi mặt vào quyển sách, giọng nói đều đều.- Ân chả tránh mặt em làm gì cả.- Chị có.Cuốn sách bị kéo khỏi mặt nhỏ. - Chị và tôi, chúng ta đều biết chuyện này đều sẽ ra sao mà.- Ân và em không được đâu, sẽ không...- Sẽ được, nếu chị đừng bỏ chạy như thế nữa.Đôi mắt sắc lẻm, đen láy của thằng nhóc như xoáy vào trái tim đang bối rối của Ân. Bóng tối như bao trùm lấy tâm trí nhỏ. Trong tíc tắc Ân cảm thấy bản thân cần phải rời khỏi đây. Nhỏ đứng dậy, bỏ đi.Nhưng khi đã tới lúc người ta đạt tới giới hạn của chịu đựng, không có gì có thể cản được nữa.Ân bị giữ lại, thân thể nhỏ bé bị khoá chặt bởi đôi tay rắn chắc kia.Tim Ân lỗi nhịp.Một nụ hôn nhẹ được đặt lên mái tóc nhỏ.- Tôi không thể để chị trốn chạy khỏi tôi nữa.***…
Hello mấy bồ lại là mình ℂ𝕃𝕆𝕍𝔼ℝ 𝔹𝕃𝕌𝔼 đây (≧▽≦)Do tâm hồn bay bổng của mình dành cho Haikyuu hơi bị lớn lên là mình đã làm thêm bộ nữa :>>>Bộ Inarizaki kia là bộ đầu tiên không có kịch bản sẵn lên mình vừa giếc vừa nghĩ lên độ dài không được dài và tâm tắc lắm thì nó vẫn chưa thõa mãn yếu cầu của mọi người :)))))Lên tôi quyết định lên lịch đăng thêm bộ mới này nữa là để dành cho mấy bồ đó. :))) Thấy tui tâm lý chưa !Ai nói mình là nếu viết bộ này thì làm sao mình tập chung viết bộ kia được đúng không.- Ỏooooooo! Cảm ơn mina đã qua tâm nhá(つ≧▽≦)つKhông sao cả mình có thể chia thời gian ra viết được á nhá (. ❛ ᴗ ❛.).Tất cả là vị các đọc giả thân iu của mình mà :))))Nhưng do là là năm sau là một năm quan trọng với mình lên là việc mình học trong hè nhiều hơn sẽ có ấy.Nên nếu mình ra không kịp mong mấy bồ thông cảm nha (>0<;)Iu mấy bồ nhiều....(☞°ヮ°)☞ ☜(°ヮ°☜)❤❤❤Hoi không dài dòng nữa mời mấy bồ đọc nhá.Nhớ đọc thì cho MỊ một ngôi sao may mắn để MỊ có động lực học nhá :Dd…
Mùa Hè từ khi nào mà đã đến nhanh như vậy. Tiếng ve kêu ngập trời với cái nóng oi ả . Sau khi qua kì thi giữa kì , cô đã muốn nghỉ Hè sớm. Trong đầu đang chuẩn bị nghỉ hè thay đổi bản thân đồ đó keo, thì thầy chủ nhiệm bước vội vào lớp với vẻ mặt đằng đằng sát khí , quát lớn : "chị Diệp Hoài đâu đứng dạy ngay cho tôi, thi kiểu gì mà Toán có 2đ thế này lại còn là môn tôi chủ nhiệm, chị định đem tôi ra làm trò cười ấy hả". Cô nghe thấy tên mình thì giật mình đứng dậy , vừa quê vừa nhục cúi mặt xuống chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ tiếp theo của thầy. Không để cô đợi lâu thầy quát tiếp :" Lập tức chuyển xuống chổ Anh Tuấn ngồi cho tôi . Ngồi đó ráng mà kéo nhau lên, chị đừng có mà dạy hư trò cưng của tôi đấy nhé " Anh Tuấn, thì ra là học sinh giỏi Toán của lớp, vừa đẹp vừa giàu , ngồi chung là trúng mánh rồi má ơi! Tuấn thủ khoa thì ít ra mình cũng Á Khoa chớ nhờ hoặc chi ít điểm cũng nhỉnh nhỉnh hơn chút. Cô thầm nghĩ mà mở cờ trong bụng Vừa đặt mông xuống ghế thì cô đã quay sang làm quen với Tuấn " Hello bạn cùng bàn sau này giúp nhauu nhooo" nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt lạnh tanh của anh. Qủa thật nam thần vẫn chưa chết hết mà. Vẻ mặt của anh thật thanh tú và nghiêm nghị, những đường nét sắt bén và ánh mặt ngầu lòi nhìn y changg tổng tài bá đạo Ngôn Nhất Trì . Cô kết luận ngày tháng sau này của mình sẽ đầy màu hồng hoặc chi ít cũng đau khổ trong sự đẹp trai ý nhờ .…
-"Vào những năm cuối cấp 2 tôi đã dành gần như tất cả thời gian, công sức, máu, mồ hôi và nước mắt để lao đầu điên cuồng vào việc học.Gạt đi những đam mê cháy bỏng cuối cùng tôi cũng đã thành công đậu nguyện vọng vào trường mà tôi hằng mong muốn. Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch 'xây dựng tình cảm học đường như trong tiểu thuyết' mà tôi đã khổ tâm gây dựng nên."-"Vậy bước thứ 2 là gì vậy ạ?"-"Bước thứ 2 tất nhiên là... 'Vào hội học sinh' chứ sao!"…
- Tên truyện: Có Biết Tôi Là Ai Không ??!- Tên khác: Này ! Có Nhớ Tôi Không ??!- Tác giả: Mong Ne (Neyu)- Thể loại: Truyện dài- Tình trạng: Đang sáng tácVào mùa xuân nọ, có hai sinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời. Trùng hợp thay, Diệp Mộc Yên và Triệu Khôi sinh cùng một ngày, ở cùng một phòng sanh, nhà cũng chỉ cách nhau một hàng rào bằng những bông hoa tigon xinh đẹp.......- Sao nay ngoan vậy ? - Hắn nháy nháy con mắt.- Tao có làm gì đâu ? - Nó tỏ vẻ khó hiểu.- Chủ đi đâu, pet theo đó. haha ! - Hắn cười tao, chạy thật nhanh nhưng ngẩng cao đầu tỏ vẻ hãnh diện....- Nín đi, lát chở đi chơi!Hắn cốc đầu "yêu" nó một cái. Chưa đầy 2 phút sau, nó nín hẳn.- Ngoan. - Hắn dịu dàng vẹo má nó...."Chỉ cần mày hạnh phúc thôi"...."Chỉ 3 năm thôi, 3 năm thôi, mày nhất định phải đợi tao, nhất định tao sẽ quay về, nhất định là như thế..."..."Đã bao lâu rồi ? Sao mày vẫn chưa về ?"---------------------------------------------------------…