WHEN HE WAS WICKED
…
Jimin gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ nâu sẫm, đáp lại là sự im lìm không chút động tĩnh. Cậu âm thầm quan sát, tầng cao nhất, tách biệt hoàn toàn so với những khu vực khác của khách sạn De Luna. Dọc theo dãy hành lang từ thang máy đến phòng tổng thống, có tổng cộng mười người. Thời gian đi từ thang máy đến cửa phỏng, hai phút. Từ cửa phòng đến ban công, hai mươi giây. Tầng năm tám của tòa nhà, tốc độ đáp đất chưa đến bốn mươi giây. Vậy, tổng thời gian tối đa để cậu tẩu thoát là hai phút hai mươi giây sau khi ám sát thành công Jeon Jungkook.…
tg chưa vẽ xong ảnh bìa nên để tạm hehe…
Lần đầu mình viết Fanfiction, mình viết chưa cứng tay nên nếu mọi người có góp ý thì xin giơ cao đánh khẽ ạ! Mình xin chân thành cảm ơn!Văn án:"Tụi mình cứ bình thường, đừng như vậy nữa nhé?". Cậu ấy khẽ thì thầm bên tai tôi trong cái đêm mùa hạ nóng bức ấy.Bình thường?! Cậu ấy muốn như thế nào mới là bình thường nhỉ? Tôi thật sự không hiểu nổi. Chúng tôi đã là gì đâu. Là bạn? Ừ, thì chắc chỉ dừng lại ở mức bạn thôi.Tôi hối hận rồi. Tôi yêu anh ấy. Tôi yêu Haechan. Tôi chưa bao giờ yêu Donghyuck cả.…