Không may mắn được bắt gặp anh ở một nơi nào đấy, không tiếp xúc, khoảng cách là màn hình trong suốt thôi nhưng thực ra rất xa vời, âm thầm theo dõi anh, một chút gì đó nhói lên ở ngực khi thấy anh khóc, nước mắt thầm lặng rơixuống vì anh - 12 chàng trai của tuổi thanh xuân.Trước đây cuộc sống của tôi không có khái niệm gì về idol càng không biết fangirl là gì. Cho đến một ngày tôi bất chợt lướt ngang qua ánh mắt của họ...…
cô thích anh - cô tỏ tình- anh từ chối- cô từ bỏ- anh cũng bỏ cô đi- sau một thời gian không gặp họ vô tình chạm mặt nhau.......và phép màu đã hiện lên........ Bánh xe số phận của họ đã được lăn đi từ lâu như vậy.Tác phẩm đầu đời ^-^…
Trong những truyền thuyết về thần thoại Hy Lạp, ngoài câu chuyện do chính người dân Hy Lạp kể ra, đương nhiên đi kèm luôn là những dị bản cũng do chính con người truyền miệng từ đời này sang đời khác. Làm thay đổi cả cốt truyện và ý nghĩa vốn có của nó.Vậy mà tại ngôi trường cấp 3 ở Hải Thành, lại tồn tại câu lạc bộ kì quặc giống như cái tên của nó. Hội này chuyên tôn sùng những góc khuất của câu chuyện thần thoại Hy Lạp - hay nói cách khác là - dị bản của câu chuyện.Thông tin cập nhật chương mới:Thời lượng update chương: 2 ngày/1 chương…
Yujin 5 tuổi, Yujin 15 tuổi, Yujin 25 tuổi... luôn chỉ có một người mà cô ấy muốn ở cạnh.Minju 6 tuổi, Minju 16 tuổi, Minju 26 tuổi... cả thế giới cũng chỉ có một người đem lại cho cô cảm giác hạnh phúc.Nhưng liệu họ có thể bên nhau cho đến cuối cùng?Đây là chỉ là một câu chuyện không có thật do mình viết ra, mong mọi người đừng nghiêm túc quá. Và hãy thông cảm cho lần đầu viết của mình, nếu nó hư cấu quá, không được tốt, sến súa, chán, hay đại loại thế thì để lại ý kiến cho mình nha. Nhưng vẫn hy vọng là các bạn sẽ thích và tận hưởng nó. Thank you!…
Mình đã đọc qua khá nhiều chuyện Xuyên Không Nữ Phụ, mình rất thích thể loại này tuy nhiên phần nhiều những chuyện mình đọc qua đề là sác thủ, thiên tài,... Nói chung toàn người đặc biệt suất chúng xuyên không và kết thúc không mấy gì khác nhau. Nên mình muốn thử sức với thể loại nữ phụ mình thườngHy vọng bạn đọc có thể tiếp nhận lối văn chưa hoàn chỉnh của mìnhCảm ơn!…
Thấu hiểu được nổi lòng nào khi chỉ còn người thân cuối cùng."Nghĩa phụ, nếu sau này có chuyện gì thì người đừng giấu con có được không?"Một câu "người đừng giấu con" lại trở thành một gai nhọn mọc ở trong lòng y. Y thật sự có điều khó nói, ai biết được những năm ở trần gian y trải qua những gì. Lại thêm thời gian y lớn lên đã trải qua những gì."Có những điều con không nên biết như vậy sẽ tốt cho con."...."Thẩm Hy Nguyệt, ngươi từng nói là sẽ không giấu ta chuyện gì mà! Tại sao lại giấu ta nhiều chuyện như vậy?""Rốt cuộc ngươi có xem ta là nghĩa tử không?"Rốt cuộc là y sai hay là hắn sai?…
Có phải, bất lực là khi giữa hai chúng ta có ,một khoảng cách vô hình mang tên thời gian?Là không thể tìm đến nhau dẫu biết một trong hai đang ở đâu đó, có thể xa hoặc có thể gần. Là không thể dựa vào nhau phút yếu đuối. Là đơn giản không cùng nhau ngồi ăn cơm chiều, không nắm tay nhau đi qua dòng người xa lạ...Một kẻ lớn lên trong vàng ngọcMột kẻ sinh ra trong rơm rácĐịa vị cũng là một trong những khoảng cách khó khăn giữa ta và người.Một người hiền lành chất phát.Một người ương bướng ngang ngạch.Bản chất dâng lên cái tôi như con dao rạch xé sự gần gũi của hai người.Một đời thì cô độc.Một đời thì sum vầy.Xã hội lại là cầu nối cho hai chữ xa cách đến với họ.Tất cả dẫu bi quan vẫn có thể xóa sạch bởi chữ yêu, chữ thương sâu trong đáy lòng của hai người...còn khoảng cách thời gian, lấy gì mà bù đắp, lấy gì để cho nó trôi nhanh hơn?Một người chọn công việc để lấy đầy thời gian.Một người thì lấy mạng người để giết thời gian.Hai kẻ không đụng chung bầu trời và bị xa cách bằng thời gian nhưng được đưa đến với nhau bởi thời gian...Chạy đua với thời gian sẽ kiệt sức nhưng họ biết ai trong số hai người luôn có người kia ở trong tim.Cái kết đôi khi cũng sẽ quá thảm hại nhưng dư âm để lại quá là hạnh phúc.Màn kịch đẫm máu này, có chút viễn tưởng, có chút mơ mộng của chính bản thân Hy, nhưng hầu hết trong từng mẩu chuyện vụn vặt là những điều mà bình thường ta hay gặp phải, chạm đến rồi để lỡ nó đi.…
Jeon Jungkook x Lee MinheeĐây là tác phẩm đầu tay của mình, thật sự là văn phong rất tệ. Viết rất không hayBộ fic gồm 2 nam chính và 1 nữ chính. Đương nhiên tui sẽ không để mình taehyung bị ngược đâu, chỉ là cho taehyung bị ngược nhiều nhất thôi ~Các bạn cũng biết là lần đầu nên sẽ rất tệ, có gì mong các bạn góp ý, bình luận ủng hộ tớ, chỉ như thế tớ mới có can đảm viết tiếp TvT…
Lần trước có viết nhưng lưu không được nên cố viết đi viết lại. Cuối cùng giờ tức quá xoá luôn truyện kia, tạo truyện mới viết lại, nội dung vẫn như cũ. Có điều không có tiền mua muối, ai đọc nhớ vote, cmt để em lấy động lực. Viết một chap 2000 từ hai lần đã làm phai mờ đi niềm tin của em vào viết truyện.…
Truy tìm ký ức kể về Kamaji Kaito, một người tỉnh dậy trong một căn phòng lạ ở Tokyo mà không nhớ gì về bản thân. Anh nhận được một thông điệp mã hóa từ một địa chỉ email lạ, bắt đầu hành trình tìm lại ký ức đã mất. Trong quá trình đó, Kaito gặp Lila Aquotte, người cho biết anh từng là một phần của nhóm chống lại Nexus, tổ chức thao túng ký ức và suy nghĩ của con người. Dần dần, Kaito phát hiện ra mình không chỉ là nạn nhân, mà còn là một phần của cuộc chiến lớn hơn để tiêu diệt Nexus. Cuối cùng, khi Nexus bị đánh bại, Kaito nhận ra rằng khôi phục ký ức không chỉ là lấy lại quá khứ, mà còn là tìm kiếm tự do trong một thế giới không thể kiểm soát...…
Ninh Thư chết sau mười lăm năm nằm trên giường bệnh đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác. Những tưởng đã thực sự giải thoát bản thân đi về miền cực lạc, thế nhưng vào khoảnh khắc mà linh hồn Ninh Thư trôi nổi trong không trung, lại bất chợt có giọng nói cứng nhắc vang lên:"Linh hồn đạt yêu cầu, thiết lập không gian hệ thống."Từ đây Ninh Thư trở thành người thực thi nhiệm vụ, giúp các nữ phụ chết oan uổng thay đổi bánh xe vận mệnh, rẽ sang một hướng mới cuộc đời.***Tác giả: Rất Là Lập DịChuyển ngữ: Wanhoo ***❗ TÔN TRỌNG CÔNG SỨC NGƯỜI CHUYỂN NGỮ, GIỮ NGUYÊN CREDIT❗ KHÔNG RE-UP DƯỚI BẤT KỲ LÝ DO NÀO…
Cố Trường An yêu Cố Trường Quân. Cô yêu anh đến phát điên phát dại. Cô yêu anh từ bé, tình cảm từ bé đến lớn cứ thế nảy mầm, đâm chồi, nảy lộc rồi ra hoa, kết quả..Anh gieo cho cô bao nhiêu hy vọng, lại nhẫn tâm đạp đổ hết tất thảy bấy nhiêu. Lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, lại nhẫn tâm yêu người khác?Anh từ bé đã nâng cô như nâng trứng, đến một cái lá chạm nhẹ cũng sợ làm cô đau. Vì cái gì mà làm cô thất vọng hết lần này đến lần khác? Vì cái gì phải làm đưa cô đi từ thất vọng này đến tuyệt vọng khác? Vì cái gì mà đẩy cô vào địa ngục? Vì cái gì phải biến cô thành một kẻ điên điên dại dại, người không ra người, ma không ra ma...?" Cố Trường Quân, tôi hận anh! Tôi hận anh cả đời."…