|AtsuHina| Yêu anh thêm một lần nữa
Ngọt ngào, HE…
Ngọt ngào, HE…
Lâm na bối nhân…
Chuyện này cũng về ayato và yui nhé…
Làm một cái táo bạo lão ca, Tần Du không hiểu vì cái gì sẽ bị công lược hướng hệ thống trói định, cũng không hiểu vì sao công lược đối tượng tâm lý nhiều ít đều có chút vấn đề.Hệ thống: Ký chủ, cầu ngài không cần đem công lược đối tượng hảo cảm giá trị xoát mãn liền đem người quăng!Tần Du: Xoát đầy không phải hoàn thành nhiệm vụ sao! Kia ai, lại đây, chúng ta nói chuyện chia tay sự tình.Hệ thống: Cảnh cáo! Công lược đối tượng tâm lý khỏe mạnh giá trị đã thấp hơn an toàn giá trị! Thỉnh ký chủ mau chóng trấn an!Tần Du: Ta liền không! Bằng gì!Ở trải qua quá vô số công lược đối tượng hoa thức hắc hóa, cũng gặp quá đủ loại kiểu dáng □□play sau, Tần Du ---Vẫn cứ chết cũng không hối cải, hơn nữa ở tìm đường chết bên cạnh đại bàng giương cánh, thậm chí cầm tù play bị uy đến quá hảo béo mấy cân.Hệ thống ( hỏng mất ): Ký chủ đừng sợ, nhẹ thì thôi miên cải tạo, nặng thì đoạn ngươi tay chân, lại vô dụng không chiếm được liền hủy diệt, chỉ cần ta che chắn ngươi cảm quan ngươi sẽ không có cảm giác!Tần Du: Phi! Ngươi xem bọn họ dám sao?Công lược đối tượng: Không dám, luyến tiếc.Văn lại danh:《 luận chia tay sau như thế nào không bị cưỡng chế ái 》《 về hảo cảm xoát mãn liền trốn chạy chuyện này 》Nhắn nhủ: Thụ tinh phân tâm thần phân liệt, tuyệt đối không là np!…
Văn Án 1: Từ một công chúa ngây thơ nàng trở thành hoàng đế. Sau khi trao long bào cho chồng nàng trở thành hoàng hậu. Rồi từ hoàng hậu tôn quý nàng lại quay về làm công chúa. Sau cùng, tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, tưởng như có thể lặng lẽ sống cho qua ngày thì nàng lại bị người từng đầu ấp tay gối coi là tặng phẩm đem thưởng cho ái tướng của mình. Sau khi qua hết cuộc đời ba chìm bảy nổi, những tưởng lòng nàng đã hoàn toàn bình lặng. Nhưng vào ngày khắp Thăng Long đồng thời treo cờ trắng thông báo quốc tang. Nàng mới biết thì ra mình chưa bao giờ quên đi người nam nhân đó. Sau khi bất cẩn té xuống hồ, nàng trải qua một hồi bạo bệnh rồi qua đời trong vòng tay người thân. Khi mở mắt ra nàng quay trở về trước lễ đăng cơ hai tháng khi nàng vẫn còn là Lý Phật Kim ngây thơ, khi nàng vẫn còn là Hoàng Thái Nữ cực kỳ tôn quý. Văn Án 2:Ngai Vàng, vị trí tôn quý nhất cũng là chỗ tanh mùi máu nhất trên đời này. Có người xem nó là trân bảo nhưng cũng có người coi nó như cỏ rác. Người luôn muốn ngồi lên đó thì vĩnh viễn không cách nào danh chính ngôn thuận ngồi lên. Kẻ không muốn ngồi ở đó thì bị buộc phải ngồi vì cái gọi là đại cuộc. Ngai Vàng, nơi tôn quý nhất cũng là nơi cô đơn lạnh lẽo nhất trên đời này. Lời tác giả: Câu chuyện diễn ra ở thời không khác, vũ trụ khác, thiên hà khác. Ở đây đất nước mà nhân vật chính sống tên là Đại Nam Việt Quốc. Nước luôn đối địch với họ tên là Trung Hoa Hạ Quốc. Nếu bạn không chịu được các nhân vật lịch sử bị bóp méo, bị OOC, bị hắc hoá thậm tệ thì…
" đường về lạnh, đã có ai thay áo cho em khi mưa ướt vai chưa? "" mình chia tay rồi, anh đừng uống say nữa "…
12 chòm sao 12 con người giới tính và tính cách khác nhau…
Lần đầu tôi gặp anh ấy tại công viên gần nhà tôi, tôi không ngờ ....Mong xem tiếp ....…
nghe là biết tôi kể bạn chứ bạn kể tôi thì tôi không kể bạn…
truyện khá nhiều sex và hen, mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé…
Câu truyện xoay quanh cuộc tình của Tiêu Nại và Hắc Miu ( và những người bạn của họ ) hãy cùng xem cuộc tình họ diễn ra như thế nào nha 😘…
Nguồn: https://thanhphongngannguyet.wordpress.comEdit: Thanh Phong Ngân Nguyệt, Fang Qing, NguyenminhxuanBeta: Thanh Phong Ngân Nguyệt, Phong Thanh Dương…
Anh là gió, em là nắng Anh lạnh lùng, em ấm áp Anh gỉoi giang, em ngốc nghếch Trứơc kia hai ta là hai đồ thị cắt nhau ở vô số điểm , bây gìơ ta là hai đừơng thẳng song song với nhau, muôn đời chẳng thể cắt nhau Trước kia đối với em, anh là tất cả, bây gìơ anh chẳng còn là gì của em Trước kia chúng ta đã từng, bây giờ ta lướt qua nhau như chưa hề quen biết Em yêu anh! Chưa bao giờ em ngừng yêu anh! Nhưng đối với anh, em chỉ là thoáng qua Nếu anh là gió thì hãy cứ kéo đi những kí ức đó, mãi chẳng còn nhớ, còn em là nắng. Em sẽ mãi gĩư những kí ức này trong tim Anh à! Nhưng, bây gìơ khác rồi, bây giờ em yêu ngừơi khác rồi. Yêu người không làm em khóc hàng đêm, yêu người không để trái tim em phải đau !!!Nếu có kiếp sau, em vẫn múôn dưới yêu anh đến chết, nhưng ngừơi sống bên em cả đời không phải là anh!!!! Đối với em, hắn mới là tất cả... kể cả mạng sống......Người con gái đặt nhẹ cây bút xuống bàn. Gấp nhẹ mảnh giấy, ôm nhẹ đứa con trai đang nằm trong nôi. Rồi tiền lại phía chiếc bàn bên cửa sổ, biến hôm nay thật đẹp. Cầm chặt bức ảnh của ngừơi con trai nào đó, ngừơi con trai thật đẹp, nhưng cũng thật lạnh.... Cứ thế ngừơi con gái nằm nhẹ xúông bàn, đôi mắt trĩu nặng, nhắm lại và ngủ ....nhịp thở đều đặn rồi dần dần yếu hẳn. Chẳng còn cảm nhận đựơc hơi thở của ngừơi con gái Phía chân trời có một sinh linh nhỏ đang từ giã cõi đời ...một nụ cừơi từ phía sinh linh đó, rồi cất bứơc đi mãi, không hề ngoảnh lại.... Trong căn nhà nhỏ bên biển , ngừơi ta thấy một đám tang. Thấy tấm cáo phó đề chữ : Lâm Tụê An Một ngừơi con gái đã mất..... …
về một chàng trai đã gặp lại bạn gái cũ của mình, giữa họ lại xây dựng nên một liên kết kì lạ và rồi chuyện tình yêu của họ bắt đầu lại một lần nữa…
Truyện nói về thiếu niên tiêu dao trên con đường tu luyện đầy những khó khăn và gian nan để đến đỉnh cao của tiên đạo to lớn này…
Fic này sẽ ko có "H" nhe 😢😢😢😢😢😢😢 Tại vì mình còn hơi nhỏ. Mọi người thông cảm 😢…
Một chén rượu vô ưu, ngọt suốt nửa đời sau…
"Em đánh giày cho cậu sạch lắm, cậu dẫn em đi theo cậu được không." ... Tú Bân sau chuyến đi học hỏi dài đằng đẳng ở Mỹ thì quay về VN, vì một số chuyện trong quá khứ mà giấc mơ trở thành một quân nhân không thể trở thành được nữa. Tự cảm thấy bản thân có tài năng về viết lách, nên Tú Bân quyết định từ bỏ ước mơ của mình để hướng sang một trang khác. Không còn sống trong ánh hào quang, mà quyết định trở thành một con người bình thường...liệu anh đã đi đúng hướng hay chưa ? Nhiên Thuân lớn lên trong một khu ổ chuột giữa Sài Gòn, chỉ nghe rõ được một bên tai, và hai ngón tay ở tay phải bị tật. Vốn dĩ nơi đầy màu sắc ấy không chứa nổi em, chỉ có thể hằng ngày xách theo một hộp gỗ lớn, đánh giày cho người qua đường. Cho đến một ngày có ai đó vô tình điểm vào sắc đen trong cuộc đời em một áng mực trắng tinh khôi. Hai con người cùng với hai xuất phát điểm như thế sẽ đi về đâu, liệu cuối con đường họ bước là gai góc hay cành hoa trải dài. ______Bối cảnh: Sài gòn 1930WARNING ❗️❗️❗️Không đề cập đến chiến tranh, không lấy ý tưởng lịch sử, chỉ lấy bối cảnh không lấy hoàn cảnh. Nếu nhạy cảm về lịch sử xin đừng đọc fic của mình, lượng kiến thức hạn hẹp của mình sẽ vô tình khiến bạn khó chịu. Có chi tiết phi logic, xin đừng xoáy sâu vào sạn trong fic. KHÔNG LẤY Ý TƯỞNG LỊCH SỬKHÔNG LẤY Ý TƯỞNG LỊCH SỬKHÔNG LẤY Ý TƯỞNG LỊCH SỬCre ảnh bìa: 1209sby, Sbjunit, Yeonbinlab…
....................…