Minh Thy là tiểu thư của tập đoàn lớn thứ 2 thế giới.Nó là oan gia của...Thiên Hàn - Đại thiếu gia của tập đoàn đứng đầu thế giớiMinh Thy...rất ghét Thiên Hàn. Luôn tìm cách trêu chọc cậu. Và sau rất lâu. Hai người chợt nhận ra. Đã yêu nhau mất rồi.…
----Số phận? Ràng buộc? Câu trả lời?Đi đến cái chết? Sự hi sinh có thật sự đáng? Chỉ vì mối thù?----Mùa đông đã đem anh đi, để lại cậu thiếu niên tội nghiệp. Kaeya phải lựa chọn, giữa Mondstadt và Khaeri'ah, cậu sớm đã có câu trả lời, nhưng cái chết của anh trai đã thay đổi ý định của cậu. Tất cả là do bản thân cậu quyết định, hay do một âm thanh bí ẩn xuất hiện sau khi Diluc chết đã làm thay đổi ý nghĩ đó?…
Vị họa sĩ KID nổi tiếng với những bức họa kỳ lạ và việc người này luôn từ chối xuất hiện trước công chúng. Những câu hỏi về danh tính thực sự cũng như mục đích của người này luôn là chủ đề hot mà ai cũng muốn biết câu trả lời. Nhưng chưa kịp tìm ra, KID công bố bức vẽ cuối cùng rồi quyết định giải nghệ.Thám tử tư Kudo Shinichi không phải người để ý đến hội họa nhiều, chỉ nghe loáng thoáng về vị họa sĩ bí ẩn KID từ bạn bè của cậu. Cậu có chút hứng thú, nhất là khi cậu phát hiện ra bức vẽ cuối cùng của KID giống cậu đáng kinh ngạc. Giờ một nghệ sĩ như KID sẽ làm gì với một thám tử đây?-----------✿ Tác giả: War_of_the_Words (https://archiveofourown.org/users/War_of_the_Words/pseuds/War_of_the_Words)✿ Người dịch: @ePflaume✿ Link gốc: https://archiveofourown.org/works/25620658(Hãy vào bình chọn nếu bạn thích fic như một lời cảm ơn tới tác giả vì đã viết ra một chiếc fic vô cùng đáng yêu nha)✿ Rating: G (General Audiences/Dành cho mọi lứa tuổi)…
otp tokyo revenger của mọi người đây ⸜(˶ˆ꒳ˆ˵)⸝truyện ngắn * đây là những mẫu truyện ngắn bản nhật hàn , và cũng đã có ghi tên tác giả .. tui chỉ dịch vì ko cưỡng lại sự kute này , và lời dịch là tui dịch theo ý mình nhá…
Một người không biết mình là ai, lưu lạc đến nơi kinh thành Trường An này bằng cách nào. Từ nhỏ được nhận nuôi bởi một người họ Tịnh, đến năm mười lăm tuổi được đưa vào cung tuyển tú trong lòng mặc dù kháng cự nhưng chẳng làm gì được. Một người là vị Vương gia phong tình, bản tính có chút phóng đãng. Mặc dù tính cách của hắn là vậy nhưng chưa một lần động chạm đến quy tắc của mình, đó là "đến chốn lầu xanh nhưng không tìm ong bướm mật ngọt, không cách vài ngày lại nạp tam thê tứ thiếp". Trải qua bao nhiêu khổ cực đắng cay cùng nhau. Giúp hắn lên ngôi Hoàng thượng một cách thuận lợi, được hắn tấn phong thành Hoàng hậu, cai quản một cung. Thế nhưng so với ba ngàn giai nhân trong hậu cung mà hắn nạp thì cuối cùng hắn cũng thay lòng. Vứt bỏ Quan Nguyệt vào chốn lãnh cung lạnh lẽo, cùng Hoàng quý phi bức nàng đến điên dại. "Chốn lãnh cung lạnh lẽo một mình thiếp ở đây, liệu Hoàng thượng còn nhớ những ngày tháng năm ấy?" "Hoàng thượng, người xem tuyết rơi rồi. Thật giống quang cảnh năm ấy thiếp và người lần đầu gặp gỡ..." "Con của chúng ta mất rồi, không còn ai bầu bạn cùng thiếp ở nơi lạnh lẽo này nữa..." Trung thu năm ấy Quan Nguyệt không biết trốn ra bằng cách nào, đứng trên tường thành với đầu tóc rối bời, y phục vừa rách lại bẩn. Quay đầu nhìn hắn rồi nở một nụ cười bi thương, sau đó thả mình rơi tự do xuống dưới chân thành. Thi thể Quan Nguyệt dần lạnh đi, có điều trước khi nàng nhắm mắt người ta thấy từ đôi mắt phượng u sầu ấy rơi giọt nước mắt cuối cùng, chẳng biết giọt nư…