Em Là Của Riêng Anh
"Nếu yêu em là sai thì cuộc đời anh không cần đúng"…
"Nếu yêu em là sai thì cuộc đời anh không cần đúng"…
Nhật ký đời thường và mơ mộng tuổi mới lớn 🤌…
em không ăn chayyy…
hong hoang thieu nien…
vô trii…
Cậu nên xem Trái Cấm trước để hiểu rõ cốt truyện rồi qua đây nheeee"Weaslyyyyyyy! Khăn tay của mày nèeeeeeee!!!!!" Cậu thiếu gia mau chóng đuổi theo chồn nhọ đang sợ hãi chạy tứ tung.Tự nhiên đang đuổi theo cậu Weasly thì Theodore đi ngang qua một cái ban công . Tự nhiên Theodore bị Déjà vu. Cậu ta nhận thấy khung cảnh này quen thuộc làm sao ấy. Cũng là lúc tối muộn, cũng là cái ban công này, cũng là những ngôi sao này, cũng còn những con sếu giấy cậu gấp được để ngay ngắn ở một góc của ban công. Chỉ là còn thiếu một thứ gì đó cậu ta chẳng thể nhớ nổi. Cậu ta đoán thứ cậu ta không thể nhớ đó là một điều rất đặc biệt đấy. Cậu ta cầm lấy một con sếu bỏ vào túi áo.Lại đi sang một chỗ khác, cậu Nott lại thấy một cái hồ. Cũng là cái hồ đó, cũng là những chiếc nhẫn cỏ ở đó, cũng là chiếc kẹp tóc màu xanh đó. Cũng còn có một bó hoa xinh đẹp. Nhưng cái thứ gì đó đâu mất rồi? Mọi thứ vẫn còn đó nhưng còn một thứ cậu ta chẳng thể nhớ nổi đó là gì. Cậu ta cầm lấy cái kẹp tóc xanh lục bảo cất vào túi áo.Cậu Nott mang theo chiếc khăn tặng cho Weasly bất thành cùng cái tâm trạng khó hiểu đi về kí túc xá, chẳng để ý trên tay đã dính chút son khi bị ngọn cỏ dại quệt phải. Mọi người cười nắc nẻ khi biết câu chuyện dở khóc dở cười của Theodore. Nhưng có vẻ Pansy không chú tâm vào câu chuyện cho lắm. Cô nàng đã nhìn thấy trên mu bàn tay của cậu thiếu gia Nott có dính son. "Ê, Theo? Tay mày dính son kìa. Mới đi đâu về vậy?" Cô nàng cố giữ lấy chút bình tĩnh để hỏi.…
Lỡ thích người ta quá rồi giờ làm sao đâyyy ?(● ˃̶͈̀ロ˂̶͈́)੭ꠥ⁾⁾…
{ Chỉ là vài lời tâm sự mỏng để biểu đạt tấm lòng mình với mọi người thôi ạ ! Đây cũng là lần đầu mình viết nên có gì sai sót mong mọi người thông cảm!!! } Ai nói là một hủ nữ thì sẽ chỉ chăm chăm vào màn hình cày phim cày truyện đam mỹ chứ....nhưng mà đúng thế thật! Mà rồi hủ nữ cũng không ngắm người khác hạnh phúc suốt đời được đâu , hủ phải quyết tâm đi tìm hạch phúc thật sự của mình ✊ Đời không như là mơ , nhưng lần đầu của hủ thế này có nhẫn tâm quá không T.T…
Just one part. Cre: Đơn phương không hồi đáp…
" Sao mày phải làm như thế ? " . Nhật Minh nghi hoặc nhìn tôi." Ánh Dương thích " . Tôi không thèm nhìn nó mà trả lời." Vãi. Trước giờ mày có thế đâu, toàn là người khác lo cho mày còn mày chẳng thèm ngó ngàng đến họ. " Nghe câu trả lời của tôi, Quốc Vũ ngồi đối diện tôi ngỡ ngàng nói." Vì tao thích Đặng Ánh Dương. " . Tôi vừa nghĩ đến cậu ấy, vừa cười vừa nói.…
truyện nói về cp Kiện Phong(Tử Nha) và Khương Hồng (Chiêu Đệ) trong tân bảng phong thần Khương Tử Nha sẽ xuyên ko đến thế kỉ 21 đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra đây…
Au: VyyM.n add Fb mk nka : Cuồng'ss Yuan'ss ciu.Đây là truyện đầu tay nên mình viết không được tốt cho lắm......Các bạn đọc có thể góp ý để mình viết tốt hơn....Thể loại: Fanfiction Khải-Nguyên, HE, Ngược, xen lẫn 1 số yếu tố kinh dịNội dung truyện mình không muốn bật mí từ trước....Khơi dậy trí tò mò thỳ sẽ hấp dẫn hơn hehe…
Nàng Thường Dân và Hoàng Tử…
Một áng văn viết để thỏa lòng thôi.…
=)) truyện kể về 1 con rết siuuuu bự. đập đc rùi nên làm món n ăn cho ngonnnnnn đâyyy =)) rết real 100%…
ngọt,k ngược🤡…
Truyện : Trùng Sinh Thành Thái Tử PhiTác giả : Phong Xuy Tiễn Vũ Thể loại : đam mỹ, cổ trang, cung đình, trùng sinh, cung đấu Thái tử Đại Lương triều ( Thái tử phi Trác Kinh Phàm ) x Đậu Thuần ( Thái tử Đại Chu triều )Thái tử triều Đại Lương, sau khi bị ám sát, tỉnh dậy lại biến thành Thái tử phi của tiền triều Đại Chu. Thái tử của tiền triều sau khi bị hạ độc đã giả vờ trở thành một kẻ ngu ngốc. Thái tử phi của tiền triều bởi vì muốn chăm sóc cho Thái tử nên đã nhập cung. Phụ hoàng của Thái tử tiền triều vốn là vị hoàng đế cuối cùng của triều Đại Chu. Thái tử vì Thái tử phi, quyết định thay đổi, xoay chuyển tình thế, từng bước, từng bước tiến lên ngôi vị cao nhất. Cuối cùng, cũng đã trở thành kẻ dưới một người mà trên vạn người.…
yêu em như điếu thuông lá còn duyên thì gặp hết nợ thì đi…