Người cải mệnh
Trên rìa cuối cùng của vũ trụ, nơi không còn ánh sáng cũng chẳng có bóng tối, tồn tại một khoảng không không thể gọi tên.Không có thời gian. Không có quy luật.Chỉ có một thanh âm như mộng như ảo, nhẹ tựa gió thoảng trong lòng biển sâu."Ngươi có sợ không?"Thiếu nữ đứng giữa hư không, y phục trắng như tuyết, thân hình mảnh mai, tóc dài như mực chảy trong gió, ánh mắt không chút gợn sóng. Không biết nàng đã đứng đó bao lâu, cũng không rõ bản thân là ai, đến từ đâu, đi về nơi nào.Giọng nói ấy lại vang lên, không rõ là nam hay nữ, dường như từ chính trong linh hồn nàng vọng ra:"Trước mặt ngươi là vô số thế giới, là vận mệnh rạn vỡ, là từng kiếp từng kiếp lặp lại sai lầm... Ngươi có sẵn sàng bước vào không?"Thiếu nữ cúi mắt nhìn lòng bàn tay mình. Một luồng sáng bạc mờ nhạt từ từ tụ lại thành một ấn ký hình xoắn ốc. Nó như một con mắt khép hờ, ẩn sâu dưới làn da lạnh lẽo, mang theo một lực lượng khó lường."Ngươi không còn tên. Không còn thân phận. Không còn ký ức. Từ giờ, chỉ còn một cái danh-"Thanh âm dừng một chút. Tĩnh lặng kéo dài như mặt hồ mùa đông.Rồi hai chữ nhẹ rơi xuống như tiếng chuông bạc nơi thâm sơn:"Nghịch Giả."Gió vô thanh nổi lên. Vạn vật chuyển động.Linh hồn thiếu nữ chìm vào xoáy nước ánh sáng, tan rã, rồi tụ lại trong một không gian khác...…