Viết Cho Chị - Viết Cho Em
Ngày....tháng.....nămMình không phải bắt đầu từ hôm nay bởi vì nỗi đau này không phải mới. Nó đã ở đó từ rất lâu, len lỏi qua từng ngày, từng đêm, chỉ là bây giờ mình mới đủ can đảm để nhìn thẳng vào nó. Và bây giờ lần đầu tiên mình đủ dũng khí, không né tránh, không che đậy để mình có thể nói với chính mình rằng: mình đã buồn, đã mất mát, đã tổn thương nhiều đến thế nào.Mình viết ra, không phải để kể cho ai nghe, mà để bản thân còn nghe thấy chính mình. Bởi có những cảm xúc, nếu cứ giữ trong lòng, sẽ dần trở thành gánh nặng, nặng đến mức khiến tim mình dường như không còn nhịp đập. Nhưng khi thả chúng lên giấy, ít nhất chúng trôi đi một phần, để mình còn có thể thở, còn thấy nhẹ nhõm một chút.Viết cho đứa trẻ đã từng quá giỏi chịu đựng, đến mức quên mất rằng mình cũng có quyền được khóc, được yếu mềm, được buồn bã mà không sợ bị trách móc.Viết cho người lớn đã đi quá xa, đã cứng cỏi đến mức trái tim gần như quên mất cách để cảm nhận nỗi đau, để biết rằng mình vẫn có thể yêu và được yêu.Và giờ đây mình đang cố đi ngược lại. Không phải để quay về quá khứ, mà để nối lại.Nối giữa một đứa trẻ từng tổn thương và một người lớn đang mơ một ngày được sống thật với chính mình, không còn sợ hãi, không còn giấu diếm, không còn phải che mặt trước nỗi cô đơn.Đây là nhật ký. Nhưng cũng là bản đồ.Bản đồ dẫn đường để tìm lại chính bản thân mình qua những vết nứt, qua những giọt nước mắt, qua cả những lần tưởng chừng đã chết.…