Em chỉ viết về cuộc sống của em từ nhỏ đên hiện tại thôi ạ, em chỉ viết cho vui thôi, mơ ước em là nhà văn nên em viết có sai xót chỗ nào mong các anh chị chỉ dạy em thêm.…
"Tìm thấy rồi! Phong ơi! Chị tìm thấy rồi! Ở đây này!" Đó là tiếng thét của Thùy Linh. Tuy không phải đồ của nó, mà nó mừng như trẩy hội. Tuấn Phong nghe được liền chạy lại chỗ nó. "Đúng cái móc chìa khóa này không? Cute khủng khiếp luôn ý! Với cả nó ở dưới gầm ghế cơ nên em tìm mãi không thấy là đúng rồi." "Vâng ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm!" Vừa nói, Phong vừa cúi gập người để thể hiện sự biết ơn. Lần này, thằng bé nở một nụ cười rất tươi, khác xa với sự điềm tĩnh và có chút khó gần của nó. "Sau này, em nên cười nhiều hơn nhé." Linh xoa đầu nó, nhìn nó với một ánh mắt đầy thiện cảm và cưng chiều."Tại sao ạ?" "Vì em cười đẹp lắm luôn! Mà đôi khi, điềm tĩnh quá người ta lại cho rằng em khó gần đấy!" "Nhưng em vốn vậy mà..." Vẻ mặt Phong có chút trầm xuống."Khó gần đâu mà khó gần? Chị thấy em dễ thương mà?" Nghe được lời khen như thế, đột nhiên nó ngại ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh nữa. "Em cảm ơn chị." "Ừm." Thùy Linh mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng và rực rỡ khiến ai ngước nhìn cũng phải đứng tim.…
w - lowercaser. nổi hứng bất thường, pz muốn viết lại những mảnh tình nhẹ nhàng để xoa dịu em.lối văn lủng củng, không đặc sắc mấy nhưng mong em sẽ vui hơn sau khi đọc nó.…
Chuyện này tình hình không phải của ta, mà là của 1 người bạn ta xin phép đăng lên đây.Rất mong mọi người ủng hộ!Author: Devil" Nhớ lắm đó!Lớp chúng ta một thờiNhư vậyPhải không nhỉ? "Nguồn bìa truyện: HTL/ color_team…