Truyện kể về cặp vợ chồng mới cưới là Ngô Thế Huân và Lộc Hàm..Ngôn từ trong sáng nhưng không trong sángNội dung đen tối nhưng không đen tối [có ai hiểu không =)))]Hi vọng mọi người sẽ thích TwoShort bé. Nhỏ này#Khôngđượcmangđiđâukhichưahỏiýkiếncủamình!!!…
[Transfic] ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢThiết lập Sentinel (lính gác)-Guide (dẫn đường)"Suốt cuộc đời, tôi như sống trong chiếc hộp trưng bày, chỉ chờ ai đó đến phá vỡ bức tường vô hình xung quanh mình. Chờ cậu.""Hôm đó, tôi phá vỡ bức tường ấy cho cậu, nhưng chính tôi mới là người được giải thoát."Câu chuyện về hai chàng trai bị thu hút bởi nhau. Về sự hiện diện, về những đức tin, về việc phá vỡ mọi lằn ranh và giới hạn.Credit:https://archiveofourown.org/works/50407963/chapters/127359475Author: glendasogo______________________________⚠️ Đây chỉ là câu chuyện được viết lên nhờ trí tưởng tượng, không mang tính áp dụng vào đời thật.⚠️ Vui lòng không chuyển ver hoặc mang bản Trans này đi đâu.⚠️ Truyện có đề cập đến yếu tố c.h.ế.t c.h.ó.c và 44. Cân nhắc trước khi đọc, ai không đọc được vui lòng clickback, không ship gạch đá☺️…
Thể loại: Võng duNgôn tình nhẹ nhàng, không giang hồ hắc đạo, không tổng tài bá đạo, không thiếu gia lạnh lùng.Một câu chuyện của những con người hết sức bình thường, yêu thương hết sức đơn giản.…
''Nếu thật sự phải cố gắng sống, vì sao ngày ngày lại tự nhủ rằng bản thân phải cố gắng vượt qua nó thật đơn độc, rõ ràng trên con đường ta đi đâu không phải là bức tranh vô vị. Ngày Ngày, cố gắng ngụy biện cho trái tim tổn thương rằng mình có thể nhưng mỗi lần khi mà đêm nhẹ nhàng bao phủ thế giới, ánh đèn sáng lên thật sự rất muôn màu, nó xa hao và lộng lấy đến xiêu lòng. Hãy buông bỏ rào cản bản thân nhìn thế giới với một ánh mắt tràn đầy niềm vui. Trên chặng đường mà ta đi sẽ có rất nhiều người, có thể lướt qua nhanh tróng hoặc sẽ ở lại lâu dài, cuộc đời không vô tận, không ai sống được mãi đói là quy luật tự nhiên. Không thể đòi hỏi, thay vì thu mình lại trong sự mất mát hãy trân trọng hiện tại, trân trọng chính chúng ta.'' Đó là thứ tôi nghe từ bạn thân của mình mỗi ngày.…
Văn án Tô Văn một thành phần thuộc về thế kỷ 21 người đứng ở tần lớp thượng lưu từ nhỏ được tiếp thu giáo dục một cách khắc khe tới khi trưởng thành nàng cha liền nói cho nàng Tô phụ : "Kỳ thật chúng ta cùng người mẫu đã nhận sai rồi ngươi, ngươi không phải chúng ta con ruột" Tô Văn "....""Ngươi phụ mẫu năm đó là một cái bình thường làm công ăn lương công nhân""Ngoạ tào!!""Hiện tại chúng ta muốn đón về cái kia cốt nhục"Tô Văn liền lặp tức vui mừng "Đi cái gì chó má đại tiểu thư lão tử muốn tự do lạp""Nhưng chúng ta đối với ngươi tình cảm vẫn là tồn tại dù không phải ruột thịt bao năm nhưng như vậy chúng ta vẫn là luyến tiếc người a""Cho nên đâu??""Ngươi vẫn sẽ là chúng ta Tô gia đại tiểu thư về sao Nguyệt Nguyệt sẽ là ngươi thân muội muội" Tô Nguyệt : Tỷ tỷ hảo!Tô Văn : "...."Tô Văn : Không ta không tưởngTô phụ cùng Tô mẫu : Không ngươi tưởng…
Khi ngồi một mùnh trong cô độc. Chỉ là nghĩ lại quá khứ và viết ra thôi. Như một vài dòng nhật ký của riêng mình. Chắc nó cũng sẽ chẳng được ai biết đến, vậy nên mình chỉ viết lại những cảm xúc còn sót lại trong cơ thể này thôi.…