Hứa Nguyệt Thiền là tiểu thư của nhà họ Hứa, có người bạn tri kỉ cả đời là Bạch Thế Vân, nhưng rồi một ngày Bạch Thế Vân kết hôn với Lâm Anh Tuấn, trở thành Lâm phu nhân, là người mà cả đời này Nguyệt Thiền câm hận…
➺ thể loại: viễn tưởng, sport, np, game sinh tồn, tình cảm (dark romance)➺ chú ý: game sinh tồn nên sẽ có người chết thật, đương nhiên không bao gồm các char chính (là những char ít nhất được tác giả chỉ mặt đặt tên trong truyện), một số màn sẽ được lấy ý tưởng trong truyện gốc.➺ nội dung: ❝Khi hệ thống Blue Lock không đơn thuần là một hệ thống đào tạo và tìm kiếm Tiền đạo số 1 Thế giới nữa.❞Các cầu thủ nổi tiếng trên khắp Thế giới đều bị kéo vào một trò chơi chết chóc, khốc liệt. Nội dung các trò chơi đẫm máu, đều xoay quanh bộ môn thể thao mà họ am hiểu nhất - bóng đá.Có một cách duy nhất để rời khỏi trò chơi. Một là vượt qua hàng trăm ngàn các cầu thủ trên Thế giới, trở thành người chiến thắng duy nhất, bù lại những kẻ thua sẽ bị đào thải. Hai là tìm được chủ mưu thật sự đứng sau toàn bộ câu chuyện.…
Từ khi gặp, Vio và Val đã không ưa nhau, hai người họ cứ mãi gặp nhau, và cả hai bắt đầu lợi dụng và xỉa xối nhau- Anh thích thứ gì nhất!- anh thích ánh nắng- tại sao?- vì nó sẽ cho anh biết em đang ở cạnh anh...…
Tôi vốn chẳng hiểu yêu là như thế nào, cho đến khi gặp TrườngTrường lại gần tôi thật nhẹ nhàng, từ tốn dạy tôi cách yêu một người...Chỉ một người thôi...chính là nó- - -- mày ơi, yêu là như thế nào?Nó đặt đầu tôi gối lên đùi mình:- tao dạy mày nhé..."Dạy mày cách để yêu tao" - lời này Trường giữ lại trong tim…
Y Nguyện một cô gái bình thường chia tay bạn trai của mình cũng là tình đầu Hứa Minh. Vào cái ngày mùa đông tuyết rơi trắng con phố anh ta nói chia tay cô, cô ngây người một chàng trai cô theo đuổi 3 năm yêu nhau 2 năm vậy mà anh nỡ nói lời chia tay. Cô muốn khóc nhưng cô không cho phép bản thân rơi nước mắt cô nén những giọt nước mắt xuống hỏi anh vì sao lại chia tay anh nói "Tôi đơn giản là hết hứng thú với cô rồi, chúng ta đường ai người nấy đi đi" sau đó anh ta bỏ đi bỏ cô một mình đứng giữa cái rét của mùa đông, cơn gió thổi qua lên vào lớp áo nhưng cô không cảm thấy lạnh cô cảm thấy mình đang sụp đổ có cái gì đó đã vỡ tan....…
"God is an artist"- mỗi khi ngắm nhìn bầu trời tôi thường thốt ra câu nói đó. Bạn mong đợi gì từ một bầu trời, rằng sẽ thấy được những tầng mây mở ra, hay là sự chuyển màu ombre của nó, chợt một buổi tối cúp điện rồi sau đó những ánh sao hiện rõ rệt trên vòm trời đó. Chúng đẹp thật nhưng không phải lúc nào bạn cũng thấy được đâu, bạn có biết được mai trời sẽ như thế nào, trong veo hay đặc mây, có bao giờ bạn ngắm nhìn nó rồi tự thấy bản thân mình nhỏ bé chưa?…
vài lời kể nhỏ về chuyện tình giữa em và tôi. Câu chuyện về hai ta chẳng thể thành hiện thực, một câu chuyện em mãi ở tuổi 21 còn tôi vẫn một mình đợi em.…