Thời tiết về thu vẫn đẹp da diết. Cái lạnh ở đâu đó đang bất chợt ùa về. Cái cảm giác thư thái của mùa thu dường như sắp bước qua nơi đây, bỏ lại trong ta bao niềm khắc khoải, nuối tiếc. Mùa thu khiến trái tim con người ta như được sưởi ấm, nâng niêu, chiều chuộng. Hương thơm thoang thoảng của chùm hoa sữa vẫn còn vấn vương, níu kéo. Tất cả xúc cảm của mùa thu lại đi qua. À! Một mùa lá vàng rơi nữa lại nhẹ nhàng từng bước tràn về. Tôi lại nhớ anh thêm một mùa…
Tuôi chợt nhận ra cái bìa không hợp với cái tên truyện lắm nên đổi ảnh bìa nhé,truyện thì vẫn như cũ và các bác đọc và đặt đơn đi nhé,không tui buồn đóFic nho nhỏ để xua tan sự buồn chán của tác giả…
Tháng 5 năm ấy tôi gặp em với bao nhiêu trân quýTa vô tình gửi gắm trái tim của ta cho đối phươngSoobin à,Chúng ta yêu nhau là sai trái sao anh..? ...Không em à, họ mới sai khi chia cắt tình yêu của đôi ta…
Đã có một câu chuyện thiên cổ, trải dài suốt tháng năm.Không được viết lại, không ai nhắc đến, nó chỉ sống lặng lẽ nơi một căn nhà phủ rêu xanh, khuất mình dưới vòm trời cũ kỹ.Trong lòng ngôi nhà ấy, có một chiếc đồng hồ đã ngừng chạy từ hàng thập kỷ trước. Kim giờ han gỉ, mặt kính lấm bụi, thời gian như đã bỏ quên nơi ấy một nhịp thở cuối cùng.Nhưng mỗi lần mùa cũ giao mình cho mùa mới, khi gió lướt ngang qua khung cửa khép hờ, người ta nói: chiếc kim khẽ rung. Như có một kí ức xưa cũ vẫn còn day dứt, vẫn cố lên tiếng.Những câu chuyện vỡ nát từ thuở thiếu thời-vụn vỡ, nứt gãy-bỗng trở mình thành màn kịch không khán giả. Không ánh đèn. Chỉ có gió, và thời gian, ngồi lặng lẽ trong bóng mình mà xem lại.Không ai còn nhớ rõ người đầu tiên chạm tay vào mặt kính bụi mờ ấy là ai-chỉ biết, từ khoảnh khắc ấy, thời gian bắt đầu giữ lại dấu vết. Một vết gió. Một nhịp thở của quá khứ không chịu tan.Trong căn phòng nhỏ nép mình dưới bóng cây, nơi tiếng kim đồng hồ vang lên như lời thì thầm cổ tích, có một ai đó từng sống. Từng chờ. Từng bỏ lỡ.Và có lẽ... vẫn đang đợi.…
Tôi không đến đây để viết những dòng kể khổ.Tôi chỉ viết... vì chẳng biết giấu những điều này vào đâu cho lặng.Có những người lớn lên trong vòng tay đủ đầy, trong tiếng cười rộn rã quanh mâm cơm chiều.Còn tôi - lớn lên giữa những suy nghĩ chẳng gọi thành lời, tựa như đã quen với việc phải mạnh mẽ từ rất sớm.Tôi viết về những ngày mình lặng thinh, những đêm chỉ mong một ai đó dịu dàng hỏi: "Em có mệt không?"Viết về những lúc thấy lòng mình như khuyết một nhịp,chỉ cần một ánh mắt biết lắng nghe để hỏi khẽ: "Em có ổn không đấy?"Và nếu bạn cũng từng có cảm giác mình không thuộc về bất kỳ nơi nào...Có lẽ, bạn sẽ thấy một phần mình trong những dòng này - Câu chuyện của tôi, một đứa trẻ mang tâm hồn nhiều nghĩ ngợi, từng chỉ mong có một chốn bình yên để thuộc về.…
cả thế giới như đổ sụp đổ ngay trước mắt... cô đã từng tin có thể thay đổi cả thế giới vì anh hoá ra lại vì anh mà quay lưng với cả thế giới, thanh xuân đó đã cùng nhau góp nhặt từng mảnh ghép kỉ niệm để cùng nhau tạo nên một hồi ức đẹp, đến hôm nay phải cùng nhau khép lại mọi cánh cửa thật sự đau lắm, tự hỏi tại sao anh không mạnh mẽ một chút nữa, tại sao anh hứa hẹn thật nhiều rồi để đến nay cũng bỏ đi, để cô ở lại chịu bao nhiêu đắng cay tủi nhục một mình. Anh là một người tốt mặc cho cả thế giới này nghĩ anh xấu xa tôi vẫn thấy anh tốt như vậy, vì anh từng dịu dàng với cô thế nào từng yêu thương cô hết mực thế nào từng hạ mình quan tâm gia đình cô thế nào... chỉ cô mới hiểu nên chỉ có cô còn ở lại tin tưởng ở bên cạnh anh.Bàn tay hai người đang nắm chặt bị kéo ra dần rời khỏi nhau, cô khóc nấc nghẹn nói...- Anh đi đi Em đợi được...........…
"Không phụ hồi ức, không phụ người" là quyển tiểu thuyết viết về cô gái mang tên Trịnh Uyên, trong một bối cảnh hiện đại.Nhan đề như một lời khẳng định, Trịnh Uyên sẽ không phụ những gì thuộc về quá khứ, cũng sẽ không bao giờ phụ anh ấy, người mà cô trót lòng yêu thương ở độ tuổi mười bảy. Cũng như một câu tự hỏi không có người đáp rằng cô hy sinh tất cả đến với tình yêu như thế, liệu anh ấy có phụ cô hay không? Cũng như một lời để vững tin rằng, cứ hết mình với cảm xúc, với tình yêu của bản thân. Mình không phụ người, ắt người sẽ không phụ mình.Cũng như một lời trách móc, cô không hề phụ bất cứ thứ gì nhưng tại sao tất cả những gì từng có lại bỗng chốc biến mất khỏi tầm tay. Để giờ đây, trên tay cô là con số không, tim cô trống rỗng, trơ trội.Đừng xem ai đó là cả thế giới, biết đâu mai mốt một mình chơi vơi.…