Mảnh Trăng Xưa Trên Ngói
Có những mối tình chẳng cần đến sóng gió, cũng chẳng cần đến những lời thề nguyền. Nó chỉ là từng ngày chậm rãi trôi qua, lành như gió đồng, trong như giọt sương mai, ngọt như trái cau non trên mái hiên quê nhà.Câu chuyện này là những hồi ức của mợ, một cô gái con nhà khá giả, sức khỏe mỏng manh, được gả về nơi thôn quê hiền hòa. Bên cạnh mợ là cậu - người đàn ông hiền lành, chất phác, ở rể trong gia đình, ôn nhu như ngọc, ít lời mà tình thâm.Không có biến cố lớn, không có những khổ đau chia biệt. Chỉ có những buổi sáng sương phủ trên luống rau, những chiều mưa rơi trên mái ngói, những đêm trăng sáng trên sân gạch, và những khoảnh khắc bình dị giữa hai con người cùng sống dưới một mái nhà.Mỗi trang viết là một lát cắt ký ức, là nơi mợ khẽ nhớ về cậu - bằng ánh mắt, bằng bàn tay, bằng sự lặng lẽ quan tâm mà chẳng hề cần nói thành lời. Tình cảm ấy chậm rãi như dòng sông quê, len lỏi như mạch ngầm, và cứ thế, dần lấp đầy khoảng trống trong tim.…