Tinh yeu bi nguyen rua
Nhung linh hon chua den duoc voi nhau trong kiep nay se duoc gap lai nhau o kiep khac.…
Nhung linh hon chua den duoc voi nhau trong kiep nay se duoc gap lai nhau o kiep khac.…
Ở thành phố Santa de Varro của vương quốc Futball. Một người mẹ thuộc tầng lớp nghèo khó đã sinh hạ một cậu con trai hóm hỉnh, đáng yêu và đặt tên cậu là Nevaro de Jinzo dos Santos - gọi tắt là Nevaro Jinzo.Khi lên 6 tuổi cậu suýt nữa bị ô tô đụng phải trong khi đang chơi bóng, nhưng may sao chính quả bóng đó đã cứu cậu thoát chết. Kể từ đó cậu luôn mang bóng mỗi khi ra ngoài. Cậu rất thích đá bóng. Khi lên 7 cậu được cha dạy đá bóng. Suốt mấy năm kể từ sau khi qua khỏi tai, ngày nào cha cậu cũng dạy cậu đá bóng. Ông ấy là một người yêu bóng đá và rất thần tượng đội bóng Barefoot (có nghĩa là đôi chân trần, vì đội bóng này có từ rất lâu và khi thành lập đội bóng này người đã tạo ra nó với mong muốn những trẻ em nghèo có thể tham gia vào đội bóng). Khi 16 tuổi cậu làm thuê cho một giá đình giàu có để kiếm tiền mua giày đá bóng. Cậu bị cậu chủ nhà đó chọc ghẹo đá đổ xô nước khi đang lâu sàn, cậu tức lắm nhưng không giám làm gì. Sau hôm đó, tổ chức sự kiện đá bóng giữa những người giàu và kẻ nghèo - những chàng trai đi giày và những cậu bé chân đất. Nevaro cũng góp mặt trong đó. Cậu thì đấu xuất sắc nhất cả đội với kỹ thuật cá nhân của mình. Cậu như một vũ công chuyên nghiệp với trái bóng. Ghi liền bốn bàn cùng lúc giúp đội ngược dòng chiến thắng 4-3. Nevaro là một cậu bé rất có khiếu.…
Những mẩu truyện ngắn hay cho bé!…
đoản ngắn…
∆.∆|[Author: Quỳnh Giao (#Gờ)]|∆.∆°•Truyện này được viết dựa theo bài hát "Hẹn Ước Bồ Công Anh" của Châu Kiệt Luân (Jay Chou) và một số chi tiết nhỏ dựa theo phim "Phòng tự học - Học viện nam sinh"¥,¥ Truyện này mình đã viết và hoàn thành khoảng 2 năm trước. Mình cũng đã đăng trên zalo (Gumiho No 黎氏琼交) vào lúc đó. Đây là truyện đầu tay mình viết nên còn nhiều sai sót. Tuy lúc đăng mình có chỉnh sửa lại câu chữ và thêm bớt ý cho ổn hơn nhưng nội dung vẫn không thay đổi.***~~~***°•Bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu đắng cay vẫn chưa đủ để họ được hưởng trọn hạnh phúc hay sao?°•Chắc ai cũng biết, phía sau những cơn mưa lạnh buốt đâu phải bao giờ cũng hứa hẹn sẽ xuất hiện cầu vòng!°•Cuộc đời vốn dĩ không giống như một câu chuyện cổ tích, nên phép màu sẽ không bao giờ xuất hiện ở kết cuộc!°•Có lẽ, những thứ kia sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất mỗi khi họ nhớ lại. Nếu không có cách nào thay đổi được thực tế, vậy thì hãy tạo ra thật nhiều hồi ức tốt đẹp, cho dù tương lai có phải cô đơn, có phải chịu đựng mọi đau khổ thì cũng sẽ có một đoạn hồi ức ngọt ngào để họ nhớ lại, giúp họ đứng lên, giúp họ cảm nhận được vị tinh tế tuyệt diệu của nó!\.(^3^)./…
Author: LanhHanNguyetVy~> Mọi người hãy vote cho mình có động lực nha.~> truyện lần đầu viết không chắc sẽ hay .~> 감사합니다~> Thanks~> ありがとうございます~> 谢谢…
Author: SkywallContent: Đào ơi Đào rơi bị chàng, chàng để chàng ngửi chứ chàng không ăn!…
人間 - Ningen: Con người.Chúng không bất tử.Chúng kiêu ngạo và ngu ngốc.Chúng vô cảm nhưng rắc rối.Chúng nghĩ chúng là nhất.Và hiện tại có vẻ là vậy.Vì chúng là Con Người.Ningen - « Baisho » 梅昇Bìa được thiết kế bởi « Hasu » 蓮…
Ai đã đọc truyện nhà nàng ở cạnh nhà tôi rồi thì chuyện này tớ viết cũng kiểu kiểu như thế đấy…
Med Notebooks…
Cre : Tiệm ảnh Phát sét Minh sấm…
Tháng ngày nhìn lại những điều đã cũ, mới biết sự trưởng thành đau đớn đến khôn cùng.…
Dấu chân đầu tiên của Đồng Hành bởi người hành hương @tyan_iu_fakenut…
Những câu chuyện ngắn dễ thương của các couple , đôi khi là đam, cũng có lúc là ngôn !!!-Những mẩu chuyện tổng hợp !!!…
Đây là one shot từ lâu rồi, sáng tác bởi một người con gái viết vào cuối lớp 9.…
Đoản ngắn :v…
_ Mọi chuyện có lẽ đã quá muộn để trở lại ban đầu ???…
Truyện được mượn ở nhiều nơi. Cảm ơn các bạn đã đọc. #NeiZ…
Truyện em lấy nhân vật từ phim charlotte để nói về em và crush nên mong mọi người Thông củm nhớ ủng hộ truyện em nha lâu lâu em cũng cho bài hát vào nữa đó nhaMong mọi người trên wattad ủng hộ Em cảm ơnVà truyện mún biết nội dung thì mong bà con ráng đọc chứ em ko tóm tắt đâu sợ lỗ…