Vào thập niên 40 của thế kỷ trước, sau khi bốn tên trộm mộ chia tư một cuốn sách cổ chiến lợi phẩm, bất ngờ có được những năng lực dị thường, cùng với đó, lời nguyền "khuyết nhất môn" độc địa của sách Lỗ Ban cũng lập tức ứng nghiệm... 60 năm sau, cháu trai của một tay trộm mộ năm xưa quyết tâm tìm lại những mảnh rời của sách Lỗ Ban, trả về cố chủ, hóa giải lời nguyền độc địa. Và từ đoa, anh dấn thân vào hành trình đầy bất trắc , tìm về những chốn xưa ma quái, lang bạt giữa hai cõi âm dương khói sương hoang dại, bên cạnh đó là mối tình hư vô, và sau lưng là kẻ thù dấu mặt...…
-MoonHyeonjun là một học bá đẹp trai được rất nhiều cô gái thầm thích và theo đuổi - Wooje là một sinh viên năm nhất cùng trường với anh dễ thương vô cùng tận hai người lần đầu đụng nhau trên đường sau đó là sân bóng rổ em đã bị thu hút bởi mái tóc trắng ánh vàng của anh và gương mặt thanh tú ấy nên khi thấy anh cứ nhìn em mãi nên em có chút ngại ngùng mà đỏ mặt . sau đó em lại gặp anh trên con đường mà em đứng đợi anh Min nhỏ đến Nhưng sau này .......…
Hãy đọc khi bạn có thời gian, và hãy đọc khi bạn thật sự có thể hoài niệm về những điều đã qua thật hồn nhiên và tươi đẹp của thời học sinh tung tăng trong màu áo trắng....Và tất nhiên, những nhân vật của tôi tạo nên không thể sống mà thiếu tình yêu, cho dù đây là câu chuyện của bao nhiêu năm về trước.Năm xưa, khi tôi đặt tâm trạng vào để viết câu chuyện này cũng là lần đầu tiên khi tôi biết thế nào là rung động của trái tim....Cho dù cả câu chuyện, chẳng có được một nhân vật nào đại diện cho chính Tôi, nhưng chắc chắn, mỗi một tình yêu mà nhân vật trong truyện thể hiện đều có một chút là của tôi ....…
1 cô gái thường dân (?) và câu chuyện tình rắc rối. Cùng chiến, cùng kề vai sát cánh, cùng sống, chắc có cùng chết. Liệu phép màu sẽ xảy ra, hay cuộc tình sẽ âm dương cách biệt?👉 OOC, không theo nguyên tác👉 Nhân vật thuộc về Gotouge Koyoharu👉 ?E mien la chung mi dau kho 😈Đường trộn thủy tinh, trộn nhựa đường, trộn bê tông,...👉 Có chứa yếu tố phi thực tế, huyền ảo👉 Không dành cho các oc không có tóc👉 Xin không đem truyện của tôi đi…
Tình thắp chiếc đèn cạnh giường lên để nhìn rõ hơn. Nó thấy tình hình không ổn lắm.Hơi thở cậu Quân nặng nề, nóng rẫy, cả người cậu như đang phát sốt. Môi cậu trắng bệch. Nếu cái Tình không đánh liều đi vào, cậu Quân sốt trong này không ai phát hiện ra."Cậu ơi."Tình kéo chăn xuống thêm, người ốm không nên ủ chăn quá dày, như thế không hạ được nhiệt, nó lay nhẹ tay cậu Quân.Tình không biết mình động chạm như này có tính là quá quắt không, nhưng nếu không gọi bằng cách này thì cậu Quân dường như không có bất kì phản ứng nào cả."Cậu?"Tình đứng lên, định ra gọi gia đinh vào.Nó vừa quay người, cậu Quân đã nặng nề, khó nhọc mở mắt, cậu đưa tay kéo tay nó lại."Đi...đâu?"Tình bất ngờ cúi xuống cổ tay mình, thế rồi xoay người lại, nó đứng trên cao, cậu Quân nằm giường, vị thế xoay chuyển."Con đi gọi người."Bàn tay cậu Quân siết chặt cổ tay nó, Tình cảm giác da thịt cậu Quân nóng cháy."Không được gọi."Cậu Quân lạnh lùng cất tiếng."Cậu đang ốm.""Thì sao?"Tình sững ra.Thì sao? Cậu có làm sao, nó không gánh được, cậu là cậu lớn Điền Đại Quân, cậu ấm độc đinh nhà ông Điền, từ bé đến lớn sống trong nhung lụa giàu sang, một sợi tóc của cậu cũng quý hơn cái mạng nhặt được của nó, cậu đau đâu, mệt ở đâu, sứt mẻ chỗ nào, ai đền cho được?Ai đền cho nổi với ông lớn đây?…
Tên truyện: forever Mỗi chap đều mang vibe khác nhau đều dựa vào cảm xúc và âm nhạc của mình! vì mình lười nên hay đăng chap trễ có khi là quên đăng luôn=))) nên mng thông cảm ạ!càm xa ha mì ta~…
Một ngày đẹp trời cậu vô tình đọc được cuốn truyện boylove, có ảnh khá bắt mắt nên cậu đã nhấp chuột vô đọc thử thì...Phải nói nó khá hay, và cậu cũng nhanh đoán trước được cp nào tới với nhau vì cậu đã đọc rất nhiều bộ đủ thể loại và chúng điều có những điểm chung giống nhau nên dân truyện thường gọi chúng là " luật của của tiểu thuyết hoặc truyện "…
Park Chaeyoung trải qua một kiếp tình thù lẫn lộn, trọng sinh trở về nàng quyết tâm quay đầu, từ bỏ bạch nguyệt quang, mạnh mẽ quan tâm nốt chu sa đã sớm phai mờ...…
Số phận.Mỗi người đều có một số phận riêng.Không ai quyết đinh được tương lai của ai cả.Nếu muốn thay đổi nó thì cũng chỉ có mỗi họ mới làm được mà thôi.Giữa những linh hồn đã bị tổn thương quá nhiều. Trang sách định mệnh liệu có thể viết lên những dòng chữ hạnh phúc?…