Quỷ vương yêu phi - Nhược Thủy Lưu Ly
…
Chết, sống, vòng luân hồi. Kệ đi, em chẳng quan tâm. Mình em sống là được, đấng cứu thế chỉ là cái thứ bỏ đi, sự thật trần trụi chẳng thể xóa nhòa. Đấng cứu thế là cái gì chứ, trong khi con dân đang chết mòn dưới ánh trăng sao của Người, thì Người giương đôi mắt mỉa mai cùng với nụ cười gian xảo ngắm những người đó chết. Chúa trời sao? - Không có thật.…
Sau chia tay ta còn gì? Còn thương hay còn tương tư?Về những tiếc nuối lúc thanh xuân của em và anh…
Tổng hợp truyện của CP JaydickThể loại: nhiều, rất nhiều…
"Anxiety is the dizziness of freedom." - Soren Kierkegaard."Nguồn cơn của nỗi lo âu là từ sự bồn chồn của tự do."…
Gần đến đợt comeback, Chan bị stress...Fic by : squiz…
"Mày điên à? Làm gì có ma quỷ trên đời, chỉ giỏi tưởng bở thôi!""Thật đó! Chính mắt tao đã thấy Jisung hoá thành quỷ mà!"Fic by : squiz…
năm đó có chàng thiếu niên nhỏ yêu say đắm người con trai mù_một chút ngẫu hứng nhân ngày hạ mà tớ gửi đến hwando♡…
Kể về câu chuyện tình yêu dở khóc dở cười của con người và một con robot... Liệu, sẽ có kỳ tích chứ? Nhân vật : - Robot Trương Chân Nguyên x nhà nghiên cứu Nghiêm Hạo Tường - Bác sĩ chuyên khoa GS Lưu Diệu Văn x thực tập sinh nghiên cứu Tô Tân Hạo Thể loại : đam mỹ, phi thực tế.Cốt truyện hoàn toàn không có thật, các bạn đừng nên cue đến mấy bé ở ngoài đời thật vào!!!!VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐỨA CON TINH THẦN CỦA MÌNH ĐI BẤT CỨ ĐÂU!!…
Chuyện là khi vừa tắt livestream kỉ niệm 5 năm sinh nhật stay, Felix đã chạy ra một góc ngồi cầm điện thoại mà lơ là bạn sóc đang măm măm mấy cục kẹo dẻo để trên bànFic by : squiz…
Những mẩu truyện tranh ngắnCre artist: by meMang đi phải có cre @Suzie_Kobel…
em - người cứu rỗi anh khỏi những cơn ác mộng…
oneshot.…
hạ tuấn lâm nói tay trương chân nguyên sao mà lạnh thế.…
trở về từ rạp chiếu phim, park jihoon quyết định không đem lòng trao cả cho người ta nữa.--------warning:- lowercase- out of character…
Tớ viết oneshot nhỏ cho OTP của tớ! Lưu ý:- Couple: Jakky x Zio - Jakky top, Zio bot, không switch!Tớ có thể vẫn còn nhiều sai sót, vì thế tớ mong cậu có thể góp ý cho tớ! Chúc các cậu đọc truyện vui vẻ!…
Author: Winter (@afuzzyowl on Twitter)Original thread: https://twitter.com/afuzzyowl/status/1419859931264548870?s=20#taekookauTaehyung có khả năng đọc suy nghĩ của người khác. Lần đầu tiên anh dùng năng lực của mình với Jungkook, tất cả những gì anh định làm chỉ đơn giản là để thử một trò nghịch vô hại mà thôi.Vậy nên Taehyung rất sốc khi nghe tiếng <Tuyệt!> vang vọng trong tâm trí Jungkook lúc cậu nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp với chiếc áo xẻ sâu lướt ngang qua.(Note: Bản gốc là <Daamn!>)------------BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ…
"Em bắt đầu thấy chán rồi." Tôi ngọ nguậy, đưa tay đẩy mái tóc bù xù của Khôi, "Anh bỏ em ra."Đăng Khôi lắc đầu nguầy nguậy, tay vẫn bấu chặt lên eo, thấp thỏm đưa đôi mắt ngấn nước lên quan sát tôi. Cảm giác khô rang trong miệng lại xuất hiện. Tôi bất giác nuốt nước bọt, gắng kìm nén nỗi bứt rứt kia."Anh chưa chán em mà?" Giọng nó khẽ khàng, dịu dàng lưu luyến, "Thiếu em anh không sống nổi."Dạo này tôi dễ mềm lòng quá. Không được, không thể để nó dắt mũi thêm lần nào nữa. Tôi cắn môi, cố tránh ánh mắt như con cún bị bỏ rơi ấy:"Anh nói câu này với bao nhiêu cô người yêu cũ rồi?"Mắt Khôi càng lúc càng đỏ hoe, mấp máy khóe môi lảng tránh:"Em chán kệ em. Anh yêu em, anh nhớ em, không cho em đi đâu hết. Em muốn đi thì viết lý do ra giấy A0 công chứng xong nộp cho anh." "..." Chắc chắn tôi là cô bạn gái khổ nhất thế giới."Em chịu hết nổi rồi." Tôi dứt khoát gỡ tay nó ra khỏi eo, "Em muốn đi vệ sinh!!""A, anh xin lỗi. Để anh bế em vào nhé?" Đăng Khôi sững người, nghiêng đầu vuốt ngược mái tóc lòa xòa rủ trước trán.Chưa kịp đợi tôi phản ứng thì nó đã cúi xuống, luồn tay qua sau lưng và chân, nhấc bổng cả người tôi lên.Tôi cảm giác rõ ràng ngực mình đang dán sát vào lồng ngực Khôi, hơi thở nó phả nhè nhẹ bên tai. Cả người bị ép vào vòng tay rộng, hơi ấm tỏa ra làm đầu óc tôi hoàn toàn mất kiểm soát."Tim em đập nhanh quá." Khôi nói khẽ bên tai, giọng pha chút thích thú lẫn dịu dàng đáng ghét, "Em hồi hộp khi được anh bế hả?""..." Chắc bệnh tâm thần phân liệt của tôi nặng đến mức không chữa được rồi.…
tác giả Thiên Cầmsố chương: 284~~~Một khách sạn năm sao.Hai bên cửa tự động từ từ mở ra.Ngay sau đó trước mắt nhân viên tiếp tân xuất hiện một người đeo kính râm.Mặc âu phục mỏng của người phụ nữ trẻ, giày cao gót bước trên sàn gỗ mịn, phát ra những tiếng leng keng dễ nghe.Lâm Tử Hàn cố gắng trấn tĩnh tiếng tim đập bồn chồn.Thở sâu đi bộ về phía trước, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, quyến rũ, chiếu thẳng vào mắt của mọi người xung quanh....~~~~~~~~~~~~~~…
Cuộc đời ko bao giờ trọn vẹn phải ko? Tôi viết cái này là vì để giải toả tâm trạng.…