Xuyên qua, Trọng Sinh, Sủng.Viết vui vui không thích xin đừng buông lời cay đắng. Bản này vẫn chưa phải bản chính thức.Một tuần 1 hoặc 2 chương sẽ đc up lên. Có lúc bận việc mà không up đc thì mong các bác thông cảm. ❤https://m.facebook.com/media/set/?vanity=thalongtamhon&set=a.181944340725646…
Hiện team mình đang cần tuyển editor cho bộ Sủng Vật Thiên Vương. + Yêu cầu: - Biết sử dụng QT hoặc đọc hiểu convert.- Edit thuần Việt, không lậm QT.- Không mắc quá nhiều lỗi chính tả.- Deadline 1-3 ngày/chương. - Vui vẻ hòa đồng, không bơ team- Có zalo/facebook hoặc mail càng tốt (không bắt buộc)- Chấp nhận chưa người mới chưa có kinh nghiệm.+ Các bạn ứng tuyển comt đăng ký trong bài này hoặc gửi mail về địa chỉ: [email protected] + Tạm thời sẽ PLN, cuối tháng có hỗ trợ một chút gọi là tiền trà sữa/điện thoại ^^-----------Sợ review hơi dài, mọi người nhấn chương tiếp để xem review của truyện nhé. Truyện rất dễ thương đó nhé ^^~…
- Đây chỉ là nơi tao kể lại, viết lại những chuyện thường ngày của tao thôi ai thấy nhạt quá thì đừng xem- Đây cũng là nơi tao thỏa cơn giận của mình hé hé #_Kí_Danh_Tắc…
Độc Nham Nham 15 tuổi, một thiếu niên trầm cảm. Mát tóc đen, khuôn mặt hơi giống mẹ, đôi mắt phượng thừa hưởng từ cha, lông mi hơi dài, thể chất bình thường. Bị di chứng náo loạn từ năm 7 tuổi. Lên tròn mười tuổi, cậu ta nói: "Lũ dối trá." khi cậu ta nhìn những đứa trẻ được đặt những nụ cười trên khuôn mặt ấy, cậu ta cố gắng thích ứng "thực tế" của thế giới này, mỉm cười giả dối. Mười hai tuổi, cậu ta nói với cha mẹ mình, "Con muốn chuyển trường." Cả hai người khó xử nhưng không chấp nhận. Vì thế cậu ta vẫn phải tiếp tục học ngôi trường đó. 14 tuổi, cậu ta bị bắt nạn. Cơ thể trở nên ốm yếu. Mẹ cậu ta nhìn rồi khóc, liên tục nói từ "xin lỗi". Cậu vẫn nhìn mẹ mình. Đôi mắt cậu ta không biết từ lúc nào đã trông như mất đi sự sống. Cha cậu quyết định "chuyển trường cho cậu" nhưng lần này cậu ta nói "Con không muốn đi học nữa. Mẹ cậu ta hỏi "tại sao" nhưng cậu ta không trả lời. Cậu vẫn bị cha mẹ ép đi học. Đến 15 tuổi, vì trường quá xa nên cậu phải sống với ông bà. Còn ba mẹ tiếp tục công tác. Lần này cậu ta chọn "không cần ai cả", muốn che lấp đi tiếng của xung quanh, chỉ lấy "âm nhạc" để lấp đầy lõ hổng. Không cần ai...Author -Tiểu Hạt Dẻ 🌰 desu~!🍃🍃🍃…
Một hồi nhớ lại tuổi thơ xưa cũ. Cảm phát mà sinh, tùy thời ngưng lại.Giống như một hồi giấc mộng, chân thật giả dối giao nhau, tựa như xưa cũ kí ức, trống rỗng trong đầu hiện ra.Đâu mới là chính,đâu là tà?cái gì đúng,cái gì sai.Ôm một hồi ấp ủ lâu giấc mộng,Giống như tỉnh lại, đều không còn...kịp chăng?Nhân thiết (khả năng) đại sửatuổi thao táchình tượng khả thú, khả nhân thú (tùy sức tưởng tượng)đại lượng tư thiết, ma sửa cốt truyện.cp không có (hẳn đi)thời gian tuyến chỉnh sửa.Quan hệ thao tác(khả sau này đại nhập nhiều loại nhân vật, đang vẽ đôi chút)( một số nhân vật có hai tên nhưng bình thường, vẫn là ngươi quen thuộc tên gọi. trừ trường hợp cần thiết ,sẽ không sử dụng)xem như một cái khác song song chuyện xưa đi.Cụ thể lưu trình sẽ không đổi quá nhiều.nam chính vẫn là hồng miêu, không đại nhập khác nhân vật.Ta truyện khả năng, không quá,ái,đi?có chút quáinếu khả năng viết tới, lưu trình không bao gồm mấy phần chính truyện, mà thêm thắt thêm ta cốt truyện…
Một người phụ nữ si mê một người đàn ông không có gì sai, tình yêu là sai ư ? Không, bản thân tình yêu vốn không sai,cái sai là cách yêu một người. Luxubu…
"Phàm Nhất Tâm, em phải nhớ rõ, cuộc đời Tống Tử Hạo anh chỉ vì một việc mà cúi đầu, đó là hôn em." "Một đời chỉ đủ để yêu một. Anh sẽ yêu em một đời, bên em một kiếp."Anh - Tống Tử Hạo, đủ lạnh lùng, đủ nhẫn tâm, đủ năng lực nắm quyền kiểm soát kinh tế trong nước ở tuổi 25, cũng thừa ôn nhu, dịu dàng và kiên nhẫn đối với cô gái nhỏ không hiểu chuyện chút nào kia. Cô - Phàm Nhất Tâm, chẳng mấy thông minh, có lúc ngờ nghệch, vô tư đến mức bóp nghẹt trái tim người khác. Tống Tử Hạo đối với cô gái vừa đáng yêu vừa đáng giận này lại một lòng một dạ, nguyện cùng cô MỘT ĐỜI MỘT KIẾP.…