"Anh nói, sau này em hãy cười nhiều lên đi." Lee Seungyong dịu dàng bảo: "Vì em cười rất đẹp."Nụ cười của Park Dohyun như ánh nắng ban mai ấm áp, khẽ chiếu rọi lên trái tim hắn, tạo ra xung điện chấn, khiến hắn rung động.Hắn tình nguyện chìm vào nụ cười của nắng, vĩnh viễn say đắm trong tình yêu này mãi mãi.…
Chuyện tình yêu giữa hai con người cùng chung họ được xem như chú cháu nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài còn ẩn sâu bên trong chỉ có hai người trong cuộc hiểu rõ.Trích đoạn ngắn:Một ngày nọ, trong phòng ngủ lâu đài Vương gia, ánh đèn tường màu vàng nhạt hắt lên phong cảnh trên giường. Người con trai tóc xoã tung, thân thể mềm mại trắng nõn nằm gọn trong lòng người đàn ông cao lớn. Dưới chăn là hai thân thể trần tru.ồ.ng quấn lấy nhau không một kẽ hở.Vương Nguyên mở mắt, nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, đã hơn 3h sáng rồi. Cậu lật người, đánh thức người đàn ông bên cạnh,"Vương Tuấn Khải."Người đàn ông vẫn yên tĩnh ngủ, hơi thở đều đều phả vào cổ cậu. Vương Nguyên gọi mấy tiếng anh vẫn không dậy, liền rướn người thì thầm vào tai anh,"Chú Vương, thanh tỉnh."Cánh tay quàng bên hông cậu bỗng siết chặt, Vương Tuấn Khải cười một tiếng trầm thấp, gợi cảm đến ngất ngây. Anh mở mắt nhìn cậu, "Gan càng ngày càng lớn."Vương Nguyên đẩy đẩy ngực anh, "Anh về phòng đi chứ."Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ ngồi dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người trượt xuống, lộ ra thân thể rắn chắc màu lúa mạch, nhặt quần áo rải rác dưới chân giường mặc lên. Vương Nguyên giúp anh chỉnh lại vai áo, đứng trước cửa phòng, nhìn quanh một lượt, xác định không có ai mới cúi người hôn cậu một cái rồi về phòng.________________…
Truyện dịch hồi vào nghề nên rất nhiều sai sót, nội dung cẩu huyết như phim Hàn Quốc, bị lược bỏ nhiều như lá rụng mùa thu, đã cảnh báo trước nên ai chấp nhận được thì đọc, ai không chấp nhận được thì nhấn X, chủ nhà dịch truyện, đăng truyện vì niềm vui, tốn điện, mỏi mắt chứ chả nhận được xu nào, thế nên ngưng chỉ đạo, ngưng làm sếp, thay vào đó hãy tìm truyện hợp gu với mình mà đọc, ở đây chi cho bực bội và tốn thời gian? Xin chân thành cảm ơn.…
link ảnh: https://twitter.com/hello_kumakuma/status/1359523638790135815/photo/1Nguồn QT: xichengdangTác giả: Thất tuyến phổ một hữu phổ*Bản edit chưa có sự đồng ý của phía qt và tác giả, không đem đi nơi khác.*phi thương mại, làm vì đam mê với nhị vị tông chủ.…
Tác giả: Na Chích Hồ LyCuốn này tui mua từ 2013, cuốn duy nhất tui đọc lại tới lần thứ 3. Sách cũng không tái bản nữa rồi. Lần thứ 3 này tui quyết định vừa đọc lại vừa đánh máy đăng lên đây cho bà con ai muốn giải trí một chút thì coi.Tui xin phép lấy phần review rất hay của bạn HIỂU THIÊN THẦN HI đăng tải trên wordpress.Lưu ý: Chống chỉ định với độc giả chú trọng logic…
Khi chúng ta yêu nhauFic gốc: Già cùng nhau là đượcCp gốc: Taegi [Taehyung×Yoongi]Tác giả: @becungcuajjkLƯU Ý‼️: CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ (do chưa nhận được sự phản hồi của tác giả)Vui lòng không đem đi bất cứ đâuSẽ ẩn fic nếu tác giả kh cho phép sau khi liên lạc🙇🏻♀️…
text fic ! lee minhyung x ryu minseokminhyung yêu minseok đến dại, chứng kiến em bị tình yêu đối xử tệ mà chẳng thể chen chân vào làm nó đau lòng không thôi. vậy nên, nó luôn tìm mọi cách để khiến em hạnh phúc.lưu ý : lowercase, occ, chửi tục..…
Tác giả: 皮诺的名字是太阳 (Fic dịch chưa nhận được sự đồng ý của tác giả, để chị dịch xong Gun and Rose mới đi xin tiếp kkk, đề nghị không mang ra khỏi wattpad của chị nhé, thanks)Nha Manh= Quạ mùNhân vật :Oh Sehun: Sinh viên đại học khoa lịch sử đến từ năm 2013.Lộc Hàm: Thiếu gia họ Lộc ở Thượng Hải những năm Dân Quốc.Nội dung: Câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm của một thiếu gia mù thời Dân Quốc cùng một sinh viên người Hàn Quốc hiện đại, vượt qua không gian, vượt qua thời đại, vượt qua thân phận, không màng đến hết thảy...Tình trạng bản gốc: 23 chương (Hoàn)+ một cái kết day dứt.…
ÁI KHANH, TRẪM THẤT TÌNH RỒITên gốc: Ái khanh, trẫm thất luyến liễuTác giả: Vân Thượng Gia TửEditor: Reiki - Translator: QT + Google dịchThể loại: Cổ đại Hoàng đế công x Thừa tướng thụĐối thoại nhẹ nhàng, HETình trạng bản gốc: Hoàn (12 chương)Tình trạng bản Edit: Đang tiến hànhNguồn Raw: Đoản Văn Đam MỹVăn án:Hoàng đế: Ái khanh, trẫm thất tình.Thừa tướng: Bệ hạ, nhìn thoáng chút./Tác giả/ Đoản văn, mừng đón năm mới 2013.Nội dung: Ngày tết tại cung điện hầu tước gần thủy lâu đài.Warning: Bản edit chỉ đảm bảo đúng nghĩa từ 60% - 70%EDIT CHUI CHƯA XIN PHÉP TÁC GIẢ VUI LÒNG KHÔNG CHUYỂN VER, KHÔNG RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, CÁM ƠN MỌI NGƯỜI.…
"Một câu chuyện nhẹ nhàng, hài hước với những tình tiết vụn vặt xoay xung quanh tình bạn, tình yêu gia đình và những rung động đầu đời..." ---- Anh cũng không biết từ lúc nào... Chỉ là, anh thích nhìn em ngồi tỉ mẩn đào hầm cho kiến, thích nhìn em nhảy nhót trêu con chó nhà hàng xóm rồi lại cắp mông chạy té khói khi nó bị tuột xích. Thích nhìn em chơi đồ hàng, ép anh và thằng Tùng ăn lá me đất cho bằng được. Thích nhìn em mặc áo của bố, giả làm bác sĩ tâm thần, cột chân cột tay con mèo lại để rồi bị nó cào cho hai phát, sưng vêu mặt. Anh thích em mỗi lần giận anh, lại mò ra vườn, vẽ bậy lên tường: "Đồ Đông chó, đồ chó Đông"... Thích em mỗi sáng nở nụ cười, chào con Rô trước khi đi học. Thích cách em quan tâm đến người khác, không vồ vập, không ồn ào, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh, cho họ biết sự tồn tại của em, thích cả lúc em rơm rớm nước mắt, mếu máo nói với anh: "Chết em rồi anh Đông ơi..." Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, khe khẽ cười, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp. - Có lẽ... từ những cái thích nhỏ nhặt ấy, ngày này qua tháng khác đã tích thành cái thích to lớn, đủ để tạo thành lí do anh thích em...-------------*NOTE: Truyện bắt đầu viết từ năm 2012, 2013 gì đó (Chẳng nhớ chính xác nữa vì lâu quá rồi), cũng đã 6,7 tuổi có lẻ nên mong không bạn nào cmt kiểu sao giống truyện A, truyện B... thế? Block thẳng cánh đấy. Xin cảm ơn!…