"Ơ thế...Hôm đấy em nói thích anh, là tỏ tình á?""Ơ thì là như thế còn gì? Anh nghĩ tôi thích anh như thế nào nữa?" ....warning: dựa trên người thật nhma không có thật, đừng mang đi đâu hoặc mang đến nhân vật chính nka huhuhuhuhu…
Anh và cậu cứ thế trôi xa nhau, không ai trong cả hai có thể chủ động kéo lại.Những cảm xúc không tên năm ấy bị vùi lấp bởi khoảng cách, bởi những bộn bề của cuộc sống....Still Sơn Hào…
Có những sợi dây vô hình ràng buộc hai linh hồn lại với nhau-dù họ có muốn hay không.Ban đầu, đó chỉ là những sự trùng hợp nhỏ nhặt, những khoảnh khắc thoáng qua. Nhưng rồi, những cảm giác khó lý giải dần xuất hiện, như thể có một thế lực nào đó đang kéo họ lại gần.Là lời nguyền, hay là định mệnh?Dù là gì đi nữa-một khi Dấu Ấn đã khắc lên, không ai có thể thoát khỏi nó.…
Trường trung học Phan Đăng Lưu có hai truyền thuyết sống. Một kẻ là "Bạo Quân" Nguyễn Thái Sơn, mạnh mẽ, ngang tàng, một câu nói có thể khiến cả đám đàn em răm rắp nghe theo. Một người là "Thiếu Gia Lạnh Lùng" Trần Phong Hào điềm tĩnh, sắc bén, không bao giờ tham gia ẩu đả nhưng lại chưa từng thua một trận nào.Hai con người, hai phong cách, tưởng như chẳng liên quan, nhưng lại đứng ở hai đầu chiến tuyến. Một người cai trị bằng sức mạnh, một kẻ giữ vững vị thế bằng sự nhạy bén và trí tuệ.Bất cứ ai trong trường cũng biết: "Thái Sơn và Phong Hào - nước sông không phạm nước giếng." Nhưng khi một biến cố xảy ra, đẩy cả hai vào thế đối đầu trực diện, mọi nguyên tắc bị phá vỡ.Thái Sơn cười lạnh:"Cậu nghĩ cậu có thể chơi trò cao thượng với tôi sao?"Phong Hào bình thản nhếch môi:"Tôi không chơi, nhưng tôi cũng không bao giờ thua."Giữa những âm mưu, những trận chiến ngầm và cả những khoảnh khắc rung động lặng lẽ, liệu kết cục của cuộc đối đầu này là thắng thua rõ ràng, hay sẽ có một sự thay đổi không ai ngờ tới?…
"theo anh đây hoài thế, thích à ?""tự luyến vừa thôi, chứ không phải anh bỏ tiền ra thuê tôi à ?"warning:1. toàn bộ nội dung là hư cấu, vui lòng không áp đặt vào người thật2. lower case…
Thái Sơn đứng trước cửa căn biệt thự của mình, ánh mắt tối sầm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.Trên nền gạch trắng tinh, một người đàn ông hơn hắn bốn tuổi đang ngồi xổm, hí hoáy vẽ bậy bằng... tương cà chua."Anh đang làm gì đấy?" Hắn nghiến răng, giọng lạnh như băng.Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, long lanh như viên bi thủy tinh, miệng nở nụ cười hồn nhiên:"Anh vẽ con chó đó! Em thấy giống không? Nó tên là Bánh Mì!"Thái Sơn nhìn đống loằn ngoằn đỏ đỏ trên sàn, trán giật giật.Chó? Cái thứ kia mà là chó á?!"Anh..." Hắn bóp trán. "Anh có biết mình đang làm gì không?""Biết chứ!" Phong Hào gật đầu rất nghiêm túc. "Anh đang sáng tạo nghệ thuật! Em không hiểu đâu!"Không, hắn không hiểu thật.Ba ngày trước, hắn còn là một tổng tài lạnh lùng, giỏi giang, ghét nhất mấy tên ngốc nghếch gây rắc rối.Giờ thì sao? Hắn đang sống chung với một "ông anh" ba mươi tuổi, vô tư vô lo như đứa trẻ năm tuổi mà còn là do chính hắn đâm xe trúng.Hắn thở dài, tự hỏi liệu có khi nào mình nên đâm luôn lần nữa để sửa lỗi không.…
Chết Không Phải Là HếtĐây là câu chuyện về cuộc đời, về tình yêu của hai con người có thật. Họ mất nhau vì buông tay nhau quá sớm, tình yêu cuối cùng bị vùi dập bởi sự sắp đặt của số phận và những tham vọng của con người. Tình yêu không có lỗi...lỗi ở hai từ " Định Kiến "…