•TWO WORLD: Trần Minh Hiếu chưa bao giờ thích trời mưa. Mưa mang đến cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo, và quan trọng nhất là- nó buồn. Cậu đút hai tay vào túi áo khoác, đứng dưới hiên nhà Thái Sơn, do dự vài giây rồi mới bấm mật mã mở cửa.Cửa không khóa. Minh Hiếu bước vào, căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ chiếc TV đang phát một chương trình cũ. Trong góc phòng bừa bộn, Nguyễn Thái Sơn tựa lưng vào sofa, chai rượu lăn lóc bên cạnh. Chiếc áo sơ mi cài cúc qua loa, cổ áo mở rộng để lộ phần xương quai xanh, gò má anh ửng hồng vì men rượu.…
YÊU 1 - ĐAU 10Tôi là Trần Phong Hào. Tôi đem lòng yêu một ánh sao.Nguyễn Thái Sơn, cái tên ấy từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí tôi, như một bản nhạc buồn mà tôi không thể nào ngừng nghe. Em là ánh sao mà tôi ngước nhìn suốt những tháng năm tuổi trẻ, một ngọn đèn dẫn lối cho tôi trong những ngày chông chênh nhất. Nhưng trớ trêu thay, dù tôi có vươn tay đến đâu, cũng chẳng thể chạm vào em.Tôi yêu em bằng tất cả những gì mình có. Yêu từ những điều nhỏ bé nhất một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói vu vơ của em. Yêu đến mức, chỉ cần em quay đầu nhìn tôi một giây thôi, tôi cũng cảm thấy cả thế giới này trở nên ấm áp. Nhưng tình yêu ấy, dù tôi có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là một cơn sóng lặng lẽ xô vào bờ, hết lần này đến lần khác, không bao giờ được đáp lại.Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ cần chờ đợi, chỉ cần luôn ở bên cạnh em, một ngày nào đó, tôi sẽ có được vị trí trong tim em. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không phải là người em tìm kiếm. Tôi chỉ là một ai đó, một sự tồn tại lặng lẽ bên lề cuộc đời em, một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.Tình yêu của tôi cứ thế chồng chất theo thời gian.Tôi yêu em một.Tôi đau mười.Tôi đã thử quên, thử rời đi, nhưng mỗi khi em vô tình lướt qua tôi, mọi thứ lại vỡ òa. Hóa ra, tôi vẫn yêu em, vẫn không thể dứt bỏ. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, khi trái tim này không còn đủ sức để đau thêm nữa, tôi sẽ học cách buông tay.Vì một tình yêu không được đáp lại, dù sâu đậm đến đâu, cũng chỉ là một vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.…
Dương Domic đang buồn rầu vì không thành đôi với crush thì tự nhiên có đàn anh khối trên cưa cẩm một cách khó chịuNhiễu sự vô cùng nhưng bỗng một ngày không có thì lại nhớ…
ý là tìm mãi chạ thấy fic nào của otp này nên tuôi ra tay luôn. Nguyễn Thái Sơn cứ nghĩ rằng chẳng còn ai đẹp trai hơn mình cho đến khi gặp Trần Minh Hiếu.…
Hào này, cậu có biết khoảng cách thật sự giữa chúng mình là bao xa không?Trái Đất mà bọn mình đang sống, ngoài sự vận động tự xoay quanh trục của chính mình thì nó còn phải chuyển động quanh Mặt Trời theo một quỹ đạo có hình elip trong vòng 365 ngày, độ dài của quỹ đạo này hay có thể hiểu là đường đi biểu kiến mà Trái Đất đi qua trong 365 ngày là khoảng 943.040.000 ki-lô-mét, vậy 90 năm thì quãng đường mà Trái Đất quay quanh Mặt Trời sẽ là 84.873.600.000 ki-lô-mét, tương đương với khoảng 78,64 giờ ánh sáng. Đó là khoảng cách thực sự mà bọn mình sẽ trải qua để có thể bước vào dòng thời gian của nhau.Bọn mình đang ở hai dòng thời gian khác nhau, khoảng cách của bọn mình là một thứ mà gần như không thể vượt qua."Tớ ước gì tớ được sinh ra trong cùng một dòng thời gian với cậu."-----------------------Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả @theromanticcatLink fic gốc: https://www.wattpad.com/story/238628439-taegyu-78-6-gi%E1%BB%9D-%C3%A1nh-s%C3%A1ngCp gốc: TaegyuCp chuyển: Jsolnicky…