Vị kim chủ đã bao nuôi Điền Chính Quốc năm năm nói ngài ấy sắp kết hôn, Điền Chính Quốc biết phải đi đâu bây giờ?Tác giả: Dịch Dịch Dịch Dịch DịchLink gốc: https://letthebutterflyfly.wordpress.com/2022/02/20/bao-nuoi-dich-dich-dich-dich-dich/…
thể loại: boy x boyJeon Jungkook, nếu không muốn cậu có thể không làm dượng tôi nữa. Cậu đừng làm chồng mẹ tôi nữa mà hãy làm chồng tôi có được không? Cậu và mẹ tôi không hợp nhau đâu Jungkook à... Cậu và bà ấy đều là Omega mà..…
Author: BaoBeta: Hành Design: RenaGiới thiệu:Cậu bé con mang mùi hương của biển và nụ cười tựa bãi ghe ngày đổ nắng rực rỡ, vô tình lọt vào mắt anh. Cậu bé con ngượng ngùng bẽn lẽn ngày ấy giữ chặt trong tay đóa hoa trà trắng muốt lấp lánh, hét lên thật lớn vào ngày nó vừa tròn một năm thực tập trên sân thượng lộng gió.- Hyung, em thích anh!…
Khi nỗi đau của người quá lớn, xin hãy để ánh chiều tà mang đi..Short fic mà mình viết vào những ngày trống rỗng nhất, nếu series này đã là đau thương, mình sẽ hẹn họ vào một series khác vui vẻ và đẹp đẽ hơn. 'Nếu gặp lại vào kiếp sau, chúng ta sẽ bên nhau chứ?'…
Hụt hẫng lắm đúng không em?Chuyển ver đã có sự đồng ý của tác giả.Nguồn: https://www.wattpad.com/story/277077175?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details&wp_uname=chloe_ssi&wp_originator=uFC5zKRHkUqk7rebBtYqNtuXw07EuJJfgGreSX%2BG6utMVePS%2BKtsSDOwsikSIE3gGR2M0HBdH%2FK6Ocxnze6%2BmLLlf%2FVXF1im17tC8jfZAD96y1J614zaA74ZDsdVwj8x…
"Sẽ luôn rất khó khăn để quên đi một ai đó trong cuộc đời. Nhưng bạn phải làm thôi, vì chẳng còn cách nào khác cả."5.10.2018 : finished1.02.2019 : edited…
Chỉ là vài dòng nhật ký vụn vặt của TaeHyung trong những ngày JungKook không có nhà...---Wien by #ButterDesign by #MễKhông mang ra ngoài khi chưa có sự cho phép của blog.…
Fanfiction writting by meMin Yoon Gi x Jeon Jung Kook~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"Lần đầu em gặp anh là khi trời cũng đổ mưa ầm ỉ như lúc này, em đang đứng bên hiên trú nhờ thì em đã may mắn gặp được anh. Em còn nhớ hôm ấy anh mặc chiếc sơmi trắng phẳng phiu và đôi giầy đen dính nước mưa lẫn bùn đất. Bữa đó người em ướt sũng, mặt đỏ lên vì trời lạnh quá, em cứ ôm lấy hai vai mình mãi thôi. Và chắc anh thấy em tội lắm nên đã đưa cho em cái ô duy nhất của anh rồi nằng nặc đòi em phải lấy. Em hỏi anh: "Còn anh thì sao chứ ?" mà anh không thèm trả lời. Anh nhớ hôm ấy anh làm gì không ? Có lẽ anh không nhớ nổi đâu, nhỉ ?! Để em nhắc anh nhớ nhé. Anh đã cười xoà với em, vỗ nhẹ lên đầu em như bảo em yên tâm vậy. Em chẳng hiểu sao trong đêm mưa mù mịt đó, em nhìn thấy anh rất rõ ràng, thậm chí em còn thấy nơi đáy mắt anh xuất hiện một tia nắng chói lọi giữa cơn mưa tầm tã như thế. Nhưng thật ra lại chẳng có tia nắng nào anh ạ, chỉ tại khi ấy tim em đập nhanh bất thường rồi em yêu anh lúc nào không hay."…