Số chương : 146/146Full chương.Kim Myungsoo - Park Jiyeon...Họ có thuộc về nhau khi những hiểu lầm của anh về cô với người em gái đã mất. Bên cạnh đó, cô lại không hề giải thích với anh, cứ thế một mình chiu đựng, cho đến khi....…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…
lạnh lùng ôn nhu công x tạc mao mỹ nhân thụ 🤭...Tức đến hộc máu vì một cuốn tiểu thuyết cấu huyết, Đỗ Khánh Tú không ngờ mình lại xuyên vào thân xác của nam phụ trùng tên có kết cục bi thảm nhất lịch sử.Để bảo toàn mạng sống, cậu lập ra kế hoạch sinh tồn hoàn hảo:1. Tránh xa nam chính Phác Xán Liệt.2. Tránh xa nữ chính bạch liên hoa Lâm Nhược Vy.3. An phận làm một người qua đường mờ nhạt.Nhưng có gì đó rất không đúng. Tại sao tên nam chính mặt lạnh như tiền kia cứ suốt ngày "vô tình" xuất hiện trước mặt cậu? Tại sao anh ta lại nhìn cậu bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa như đang xem một vở kịch hài?Đỗ Khánh Tú (nội tâm): Trời ơi, nam chính gì mà mặt đần thế! Cái áo này chắc đắt lắm, làm bẩn thì bán nhà mà đền à? Body này cũng đáng tiền đấy chứ...Phác Xán Liệt (nghe thấy hết, mỉm cười): Rất thú vị.Phác Xán Liệt vốn nghĩ cuộc đời mình đã được lập trình sẵn đến từng chi tiết. Cho đến một ngày, anh đột nhiên nghe được tiếng lòng của cậu bạn thân vừa từ nước ngoài trở về. Một thế giới nội tâm ồn ào, hỗn loạn, đầy những lời chửi thề và những suy nghĩ đáng yêu đến mức khiến anh không thế không bật cười.Anh quyết định, món đồ chơi nhỏ hay xù lông này, anh phải giữ lại cho riêng mình.…
Thanh mai (quả mơ ) là loại quả xanh, chua nhẹ, thường tượng trưng cho tuổi thơ hoặc tình bạn/ tình yêu trong sáng. Trong văn hóa, cụm từ "thanh mai trúc mã" (青梅竹马) biểu thị mối quan hệ thời thơ ấu, trong sáng và thân thiết.Trong câu thành ngữ "thanh mai trúc mã" (青梅竹马), thanh mai tượng trưng cho một mối quan hệ trong sáng, thuần khiết từ thời thơ ấu.Thành ngữ này thường được dùng để chỉ hai người bạn lớn lên cùng nhau, có mối quan hệ thân thiết, đôi khi ám chỉ mối tình đầu nhẹ nhàng, mộc mạc.…
Hai đứa trẻ với hai số phận giống nhau. Chúng gặp nhau theo cái cách tình cờ mà không một ai có thể nghĩ đến. Một tên giang hồ hoạt động theo thế giới ngầm, một cô gái ngây thơ, trong sáng chưa một lần vương phải bụi trần lại đem lòng yêu nhau. Nhưng định mệnh đã không để cho họ có cơ hội yêu và được yêu, có gì đau đớn bằng chính tay mình giết chết người mình yêu? Cuộc sống vốn luôn khắc nghiệt như thế cơ mà...Một câu truyện tình yêu không hẳn là nhẹ nhàng, nhưng nó sẽ mang lại cho bạn những cung bậc cảm xúc trên những mảng màu sắc khác nhau. Là màu hồng của hạnh phúc hay là màu đen của nỗi đau? Hãy cứ cảm nhận theo chính những gì bạn có thể cảm nhận. Tất cả, đều là sự lựa chọn của bạn.…
Tên gốc: My Safe PlaceTác giả: Bingsoosoobin @AO3Translator: Bingsoosoobin*Rating: Mature (có các yếu tố người lớn, cân nhắc trước khi đọc).*Disclaimer: Chỉ đơn thuần mượn hình tượng của idol, nghĩ về họ như diễn viên đóng vai trong fic này, và hoàn toàn KHÔNG có bất kì liên quan nào với bản thân idol ngoài đời. Mọi điểm tương đồng nếu có chỉ là trùng hợp.…
Cách yêu của Vương Sở Khâm thật ra rất khác với cách yêu của Tôn Dĩnh Sa. Sở Khâm ấy mà, khi hắn muốn được ăn cùng Dĩnh Sa, hắn sẽ nấu thật nhiều thật nhiều vô, sau đó liền cứng họng mà nói "Hôm nay anh nấu bị nhiều quá, em phải ăn giúp anh thì khi xuống địa ngục mới không bị phạt" Trái lại, Tôn Dĩnh Sa thì khác. Cô biết mình đáng yêu, lại càng rõ hơn việc đối phương luôn chiều chuộng cô vô điều kiện, cũng vì thế cho nên mỗi lần muốn cùng anh ăn, cô sẽ làm nũng mà đòi anh mua đồ ăn cho. Tất nhiên, dù không ai nói, nhưng toàn bộ đồ ăn được đặt về đều không có hải sản "Anh ơi, chúng mình ăn cùng nhau nhé? Em muốn được ăn cùng anh" Vương Sở Khâm có chết cũng chẳng chịu nói ra cảm xúc thật của mình, mà Tôn Dĩnh Sa thì lại là kiểu người có gì nói đó. Vậy câu nói "Anh thích em", liệu hắn có đủ dũng cảm để nói, hay lại một lần nữa giấu nhẹm đi những cảm xúc rung động đầy mãnh liệt của một người con trai?*Truyện của Cimor, vui lòng không bê đi đâu hay chuyển ver*…
Cảnh báo 1: Đây có thể không phải "thứ" mà bạn sẽ thấy thíchCảnh báo 2: Không có câu chuyện cổ tích hay sự nhân nhượng nào cả.Pairing (....): YaHyun, Woosoo.Nhân vật hư cấu: Yujung & YerimMọi nhân vật trong fic đều không thuộc về mình, tất cả là sản phẩm của trí tưởng tượng và dựng hình. Flint - Đá lửa -…