trung anh ngắm nhìn lâm anh một cách hăng say, sao lại đẹp trai thế này. thầm nghĩ anh chẳng hiểu tiếng pháp đâu nên cậu buông nhẹ một câu.- tu es beau, je t'aime bien ( anh đẹp trai quá, em thích anh.) lâm anh đắc ý nhìn thẳng vào người kế bên.- anh hiểu đấy nhé.…
Tác giả: 一条普通狗Chưa có sự cho phép của tác giả.Edit: Flueming - Không biết tiếng Trung. Đây không phải là bản dịch, không đảm bảo sự chính xác cao. Tiêu đề là Hồng Tú Thanh Tùng (红锈青松), vì không biết tiếng Trung nên mình không hiểu được một cách rõ ràng, mình không dám cắt nghĩa sang Tiếng Việt, chỉ để tiêu đề là phiên âm Hán Việt. Tách nghĩa từng chữ trong tiêu đề như sau: Thanh Tùng là cây thông xanh, cũng là trong tên Lưu Thanh Tùng. Hồng là màu đỏ, Tú là gỉ sét, han rỉ. Thông xanh rỉ đỏ.Cảm ơn bé Dâu, My, bác Chin và chị Caf (những người sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của chiếc fic này) vì đã giúp đỡ em trong quá trình dịch.…
1 vlogger gay nổi tiếng với 1 cậu fanboy dễ thương. Chuyện tình lgbt ngọt!!!* Ý tưởng về chuyện tình 1 gay vlogger và 1 cậu fanboy là từ 1 bộ truyện khác còn lại các tình tiết trong truyện là tự nghĩ *Văn phong không được hay lắm nhưng nếu vẫn muốn đọc thì đừng nói lời cay đắng, hãy chỉ đánh giá nhẹ nhàng thôi... Hãy làm 1 đọc giả lịch sự :3 cảm ơn!~HOÀN~_songsong_…
Tại sao anh ấy cứ phải quản cô như thế?Cô đã 26 tuổi rồi.Sự nổi loạn không bộc lộ ở tuổi 18 giờ lại bùng nổ ở tuổi 26."Sở Khâm, em không muốn anh quản em như vậy nữa.""Shasha, anh là bạn trai em. Làm sao anh có thể không quan tâm em?""Nhưng em rất khó chịu với cảm giác này! Em không muốn anh quản. Em không muốn tình yêu như vậy nữa!""Shasha, em phải biết mình đang nói gì! Nghĩ kỹ rồi hãy nói được không?""Em rất rõ ràng mình đang nói gì." Tôn Dĩnh Sa bực bội vò đầu."Rốt cuộc là em ghét bị quản, hay ghét anh?" Vương Sở Khâm đau đớn hỏi.Anh có linh cảm không hay, rằng có thể hai người họ sắp chia tay. Đây là một cảm giác tồi tệ."Cả hai." Tôn Dĩnh Sa cúi đầu thở dài. "Sở Khâm, chúng ta chia tay đi."…
Cô vứt điếu thuốc trở lại trong xe: "Anh hút xong chưa, còn phải đi gặp bố mẹ em !"Vương Sở Khâm ngớ ra.Tôn Dĩnh Sa cười, không nói gì, chỉ đưa tay về phía anh.Vương Sở Khâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn, làn da trắng sáng như gốm sứ được tuyết bao bọc. Anh cũng cười, giơ tay ôm cô vào lòng.Tôn Dĩnh Sa nắm tay Vương Sở Khâm bước vào nhà.Cô đã hiểu.Gặp bố mẹ không phải là một sự gò bó, mà là một sự khẳng định và kiên trì.Khẳng định rằng em yêu anh, kiên trì rằng em muốn anh, và xác nhận rằng ngoài anh ra, em không muốn ai khác.Vậy thì có gì phải sợ chứ?Tôn Dĩnh Sa đã xác định Vương Sở Khâm từ lâu.Ngay từ năm 22 tuổi.Và bây giờ, không có thời gian nào tuyệt vời hơn thế.Dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với gia đình mình.Cùng anh đón Tết, cùng anh giữ năm mới.Ánh đèn sáng rực suốt đêm, gia đình đoàn tụ, những người yêu nhau sẽ có rất nhiều ngày mai bên nhau.…