PODCAST 1
Có những buổi chiều ta chợt thẫn thờ giữa dòng đời hối hả, lòng khẽ se lại vì một cơn gió lùa qua ngực áo, mang theo cả một khoảng trời ký ức. Cũng có lúc ta ngồi trong đám đông, cười nói mà tâm hồn lại như đang lạc về một miền nào xa lắc - nơi có những người đã từng rất thân thuộc, nhưng nay chẳng còn hiện diện. Đó là lúc chia ly gõ nhẹ lên vai ta, không báo trước, không ồn ào, nhưng đủ để khiến tim run run rẩy.Chia ly không phải luôn là lời tạm biệt trong nước mắt, cũng không cần tiếng nấc nghẹn ngào mới được gọi tên. Chia ly có thể đến rất khẽ, bằng một ánh nhìn ngoảnh lại lần cuối, một tin nhắn không ai trả lời, hay một chuyến xe rời đi trong lặng lẽ. Dù ở hình thức nào, thì chia ly cũng là một vết cắt - không trên da thịt, mà trong tâm hồn - một vết cắt chẳng nhìn thấy, nhưng luôn đau.Chia ly không của riêng ai. Nó là thứ cảm xúc mà ai sống đủ lâu cũng phải nếm trải. Trẻ con cũng biết đau khi phải rời xa một món đồ chơi yêu thích. Người lớn cũng ngồi bần thần hàng giờ vì một người đã không còn bên cạnh. Kẻ tha hương nhớ mẹ đến rơi nước mắt giữa phố xá đông người. Người già nhìn lên trần nhà lặng im, nhớ người bạn đời đã khuất bao mùa.Chia ly hiện diện ở mọi ngóc ngách đời sống: từ mái trường năm cuối, bức thư đầu tay, lời tỏ tình muộn màng, cho đến những chuyến xe không hẹn ngày về. Nó không phân biệt tuổi tác, tầng lớp hay thời đại. Bởi chia ly không phải là chuyện của thời điểm, mà là chuyện của con tim.Có những người đã từng ôm ta rất chặt, sau này chỉ lướt qua nhau như ch…