Tương lai chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua bao chông gai, trao cho nhau những gì mình cần nhất. Tôi mở cửa phòng, Ja đang gọt trái cây cho tôi trong bếp, quay lưng về phía tôi nên không để ý đến ánh mắt của tôi. Nhưng tôi chắc chắn rằng khoảnh khắc tiếp theo anh nhìn thấy tôi, anh sẽ nở một nụ cười rạng rỡ.…
In Mirror Mirror on the Wall Cindy gets upset and punches her dresser mirror, she passes out. However when she wakes shes stunned, she's in a whole new world- her only best friend now hates her, her worst enemy wants to hang, her mother cares and her dads back. The only problem is that this new world is not hers and her existing self hates her, and after awhile Cindy was to return home... But can she? The mirror is broke, on both sides. Is Cindy stuck in the Mirror forever? Or will she escape to the world where no one likes her but Lindy?…
Summary:"Sanji." Không để tâm đến lời châm chọc của Sanji, Luffy thì thầm, đưa tay mình ra nắm chặt lấy bàn tay của Sanji, nhăn mặt vì cái rát vết thương lớn ở bên vai nhưng nụ cười thân thuộc vẫn hiện rõ trên môi. "Em muốn anh làm đầu bếp của đời em." "Thì anh đã là đầu bếp của mày rồi mà." Sanji chau mày, đưa tay giữ nhẹ vị vua hải tặc trẻ tuổi nằm yên trên giường, thật là hết nói nỗi, vết thương vẫn còn chưa hết đau kia mà. "Mau dưỡng thương đi thuyền trưởng, đừng có cố làm bung chỉ ra. Chopper mới thay băng cho chú mày sáng nay thôi đấy.""Ý em không phải thế." Luffy lắc đầu, nụ cười dịu, chất chứa đầy yêu thương, ánh mắt cậu ánh lên vẻ nghiêm túc lạ thường, cậu hắng giọng, lặp lại lời nói vừa nãy. "Em muốn anh, Sanji. Em muốn anh là đầu bếp của đời em."Hay Sanji, Luffy và cuộc trò chuyện về tương lai sau này.…
Giới thiệu: Sunggu cảm thấy có gì mắc trong cổ họng mình kể từ ngày cậu tới Trung Quốc, cậu nghĩ chỉ là ngứa ngáy bình thường thôi, nhưng sau đó cậu lại ho ra những cánh hoa...Ghi chú: Hanahakibyou - hay còn gọi là Hanahaki - là một căn bệnh liên quan đến tình yêu, khi người mắc bệnh yêu đơn phương, họ sẽ ho ra những cánh hoa, căn bệnh này có thể loại bỏ thông qua phẫu thuật, nhưng tình cảm người bệnh dành cho người mà họ yêu đơn phương cũng sẽ biến mất theo. (T/N: đây là căn bệnh không có thật nhé, ai đọc fic nhiều chắc từng đọc qua cái bệnh này rồi :v ) Tác giả: oathsworn (onelastchence) Nơi đăng tải fic: archiveofourown Địa chỉ của fic: http://archiveofourown.org/works/11179554 Người dịch: me Mọi người vô link đọc truyện gốc với nếu mà có tài khoản thì thả tim để ủng hộ cho tác giả nha, bạn ấy dễ thương lắm và tui được bạn ấy đồng ý cho dịch rồi, nhà bạn ấy cũng có nhiều fic về các cp khác nữa, đi vào xong không muốn đi ra luôn ấy :3 Truyện này là Oneshot, nhưng mà nó gần 6 nghìn chữ lận nên tui sẽ cắt nhỏ ra cho mọi người đọc dần cho dễ hơn với đỡ chán :v…
Nguồn: Thư Viện Ngôn TìnhLink truyện: http://thuvienngontinh.com/truyen/chi-yeu-minh-em/#listchapterNguồn convert: Củ Lạc TTVChuyển ngữ: Ching Ling + SOLOKAKOBiên tập: IrisĐộ dài: 47 chương + 2 ngoại truyệnVĂN ÁN:Cố Tuần: Theo đuổi rồi đá, đá lại theo đuổi, em chơi vui lắm hả?Tưởng chừng Hổ Phách là người phức tạp nhưng hóa ra là người rất đơn giản.***Phòng ngủ chính và phòng khách trống không là vì Cố Tuần muốn để cho Hổ Phách tự bày trí theo sở thích của mình, thế nhưng trong phòng khách cái gì cũng có, Hổ Phách bị Cố Tuần bế đến giường đôi, vẫn còn rất mù mịt: "Anh nói vậy là có ý gì?"Cố Tuần cười như không cười: "Không có ý gì cả, chỉ là thấy có nên khiến em nhớ lại hay không?"Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, Cố Tuần cầm tay Hổ Phách đặt lên cơ bụng mình, cởi từng cái nút áo ra, "Lúc cởi nút áo lần đó em cũng như thế này..."Ngón tay Hổ Phách nóng lên, muốn rút tay về, da mặt nóng hổi, phủ nhận: "Em không có.""Em dám nói nói em không có à?" Cố Tuần áp xuống một nụ hôn nóng bỏng, như dấy lên ngọn lửa trong người cô.Váy bay đến chân giường.…
bạn sẽ thiết lập lại chứ?doyoung x jungwoophần tiếp theo của 'lonely'ⓒultsdowoo(yo_yo_yogscast)bảo lưu mọi quyền[started 29/08/18 ]đang tiếp diễntrans: @acaciamieveris➙ Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up dưới mọi hình thức!…
Truyện nói về cô gái HỦ NỮ đang ở thời hiện đại lỡ đọc câu thần chú trong tờ postcard và bay tới thời xa xưa cổ trang...--->Tôi không rành ngôn ngữ thời cổ trang cho lắm nên có sai sót gì mong bỏ qua cho và nếu bạn có bổ sung chỉnh sửa chỗ nào hay ý kiến gì vui lòng bình luận ở dưới để tôi sửa đổi!Cảm ơn đã đọc truyện! ^^~=>BI<=…
Như tiêu đề sẽ có ba Dio:Dio ở phần Phantom Blood.(khi đã thành ma cà rồng)Dio ở phần Stardust Crusaders.Và Dio ở phần Stone Ocean.Thể loại:Hài,ngọt.(có thể không hài nhưng ngọt...chắc vậy?).OOC.…
Tác giả: Trường Phong Công TửTình trạng bản gốc: Hoàn thành (83 chương)Tình trạng edit: 21/6/25 - .../.../...Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , 1v1, Niên hạ.Giang Hành Giản x Ngu Quy Yến Giả heo ăn thịt hổ cố chấp công × Ngụy phong lưu trọng sinh thụ, bảo vệ người mình yêuỞ kiếp trước, Ngu Quy Yến chậm chạp mãi không nhận ra tình cảm, cho đến khi Giang Hành Giản vì cứu anh mà chết. Lúc đó anh mới biết, vị tổng tài Giản thị với tính cách cố chấp, cứng rắn ấy đã âm thầm dõi theo anh suốt bảy năm, chỉ vì một việc nhỏ mà anh từng làm năm xưa.Trở lại một đời, Ngu Quy Yến sớm đã đi tìm Giang Hành Giản, đưa cậu về nhà, không để cậu phải chịu khổ cả nửa cuộc đời. Anh dùng mọi sự cưng chiều để bù đắp, nâng niu từng chút một.Nhưng Ngu Quy Yến không ngờ, thiếu niên mà anh chỉ định mang về để bù đắp, lại khiến mặt hồ đáy lòng của anh - vốn yên lặng như nước giếng cổ - dần dậy sóng. Trong làn sương mờ mịt của cuộc đời, anh và cậu từng bước từng bước đi bên nhau.Giang Hành Giản nghĩ rằng, mình lớn lên trong một gia đình rối ren như vậy, sẽ chẳng còn biết tin tưởng là gì, cũng không còn khả năng yêu thương. Nhưng dần dần, từ biết ơn rồi lún sâu lúc nào không hay, chính là Ngu Quy Yến đã kéo cậu ra khỏi bóng tối.Hai cuộc đời giao nhau - là những lần Giang Hành Giản không ngừng thử thách giới hạn của Ngu Quy Yến, và cũng là sự bao dung không giới hạn mà Ngu Quy Yến dành cho cậu."Em có thể uống nước của anh không?""Uống đi.""Em có thể mặc áo sơ mi của anh không?""Tự mình …