Họa Y nữ nhân vật chính xuyên không.Cô được ban hôn nhưng không biết đây chỉ là khởi đầu của 1 âm mưu .Nếu cô muốn trở về thế giới thực thì phải chinh phục được nam chính trong game.Cô cũng tình cờ quen được Chung Tiêu Chiến bá đạo thâm tình , Liễu thị vệ khiêm tốn hào hoa, con trai người giàu nhất Kinh Thành Giang Minh Viễn và Kiếm Tiên cao ngạo lạnh lùng . Họa Y phải chọn thế nào giữa một đám rừng thính thơm của những nhân vật nam đủ thể loại này đây ?…
Liệu 2 người phụ nữ yêu nhau có đến được với nhau không!??Còn là người không cùng đẳng cấp thì phải làm cách nào để vượt qua rào cản của gia đình và xã hội để đến với nhau .."Yêu nhau không bao giờ có tội".-.-…
Cô thông minh ,cô xinh đẹp, cô bướng bỉnh, kiêu ngạo tất cả chỉ để che đậy đi quá khứ đen tối của mình. Vu Tử Hi cô là con gái nuôi của nhà họ Vu. Là phó tổng giám đốc tập đoàn Vụ Tĩnh chuyên về thiết kế trang sức và đá quý lớn nhất Đông Nam Á. Cậu tài giỏi, cậu lạnh lùng, cậu kiêu ngạo, khó gần. Đường Mặc Thần là con trai độc nhất của nhà họ Đường, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đường Long chuyên về thiết kế thời trang sản xuất xe hơi đứng đầu Châu Á. + Trích đoạn tỏ tình của Vụ Tử Hi: - Đường Mặc Thần anh rửa tại mà nghe. Em chỉ nói một lần duy nhất thôi đó!! Vu Tử Hi đứng tại cửa xổ của phóng phát thanh cầm micrô nói. Đường Mặc Thần quay lại nhìn Tử Hi. - Đường Mặc Thần em yêu anh!!! - Vu Tử Hi sao bây giờ em mới nói!!! Vu Tử Hi:..... + Trích đoạn Tử Hi hỏi Mặc Thần: - Mặc Thần à! Tại sao anh lại chọn e mà không phải người khác vậy? Tử Hi hỏi nhỏ Mặc Thần. - Tại sao ư? - Đúng vậy! Tại sao?? - Tại vì anh thấy em đủ lớn để lấp đầy chỗ trống trong tim anh. Còn những người khách thì không nên anh mới chọn em và... - Và..?? - Và đơn giản em là người mà anh yêu...…
"Chico và Mê Cung Đau Thương" kể về hành trình đầy bi kịch của Chico, một cô gái phải đối mặt với bạo lực gia đình và bóng tối ngự trị trong ngôi nhà mình. Để sinh tồn, cô tạo ra Kochi - nhân cách thứ hai - như một tấm khiên bảo vệ tâm hồn.Liệu Kochi có thể dẫn lối thoát khỏi mê cung đau thương, hay cả hai sẽ mãi lạc lối trong những câu hỏi không lời giải?> "Tôi ra đi không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi đã cạn kiệt..."…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…
Những dòng văn này đều là trong những lúc đọc truyện, đọc sách hay đột nhiên những cảm xúc trong mình nảy nở thành các câu từ dựa trên những gì mình đã đọc được. Tất cả đều là những gì mình cảm nhận được và mình muốn lưu trữ lại những cảm nhận đó. Vì nó là "ngẫu hứng cảm xúc tuôn thành văn" nên nhiều chỗ nó sẽ chỉ đơn thuần là góc nhìn của mình vào nhân vật đó hoặc một sự kiện nào đó…