TRỄ MỘT NGƯỜI,TRỌN MỘT KIẾP
"ĐỊNH KIẾN XÃ HỘI" - bốn chữ ấy nặng như gông cùm, siết chặt những trái tim chỉ mong được sống một đời bình thường. Họ cũng chỉ muốn yêu ai đó bằng cả sự chân thành, muốn nắm tay người mình thương bước qua giông bão, muốn gọi nhau hai tiếng vợ chồng như bao đôi lứa ngoài kia. Nhưng rồi tất cả chỉ đành giấu sâu vào lồng ngực, ngạt thở dưới lớp mặt nạ bình thường mà xã hội buộc họ phải mang.Nghe những câu nói lặp đi lặp lại như một lời nguyền: "Con gái thì phải lấy chồng, sinh con; con trai thì phải lấy vợ, nối dõi tông đường..." - họ đau đến quặn lòng, nhất là khi những lời ấy tuôn ra từ chính miệng những người thân yêu nhất. Làm sao giải thích cho cha mẹ hiểu rằng yêu ai là quyền của trái tim, không phải gánh nặng phải trả? Làm sao nói cho cả thế gian hiểu rằng họ không muốn chống lại ai, chỉ muốn được sống thật một lần?Thế nhưng, để giữ trọn hiếu đạo, để không làm tổn thương gia đình, họ lại gập người, nuốt nước mắt vào trong, biến yêu thương thành điều cấm kỵ. Đêm về, có những giấc mơ không bao giờ dám gọi thành tên. Có những cái ôm chỉ tồn tại trong bóng tối. Và có những câu "Mình cứ yêu nhau như chưa từng sinh ra ở thế giới này..." vang lên trong thinh lặng, buồn đến tận cùng.***t/g:nguyenthubaoan (An Serein) /Mong không gây nhầm lẫn cho độc giả.!!!VUI LÒNG KHÔNG LẤY TRUYỆN KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ…