Cùng nhau chung tay góp sức xây dựng lên một Nghĩa Thành không hận thù, không bi thương nào😙Mỗi chap sẽ là một đoản ngắn do tui "tự nặn" ra, hay dở_khen chê là ở các nàng, mà nếu có nhạt nhẽo quá ấy thì nhớ hãy nhẹ tay thui nha...tui "íu đúi" lắm ý🤧==>Lưu ý: Cốt truyện là do tui tự vẽ ra hoàn toàn không có thật nha😄…
Chuyện có phần giống Harry Potter, mình viết vì mình là Potterhead, tuy không hay nhưng là sở thích. Nếu không thích có thể không xem vì mình không xúc phạm cái gì, xin tiếp thu ý kiến tử tế, không khiếm nhã, cảm ơn!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Một chữ " yêu " mất cả một đời để chờ đợi...Một chữ " bạn " lại nguyện trọn kiếp không phai...Lilac, giữa tình bạn và tình yêu , một mất một còn là điều tất yếu...Tôi tỉnh dậy giữa khu rừng mùa tuyết tinh thể kết tinh. Mái lòa xòa trên khuôn mặt đẫm nước mắt.Tôi nên kiên cường hơn chứ. Mọi thứ đã qua rồi mà.Phải, cảnh vẫn như xưa mà người đã mất. Vẫn như năm đó, 7 năm trôi qua tựa như một cái chớp mắt... Chớp một cái, tuổi thanh xuân đã phải trải qua cả một cuộc chiến...Cả nghĩa đen và nghĩa bóng.Cây đũa phép gỗ thông gai trong tay tôi đã gẫy vụn. Mọi thứ giờ chỉ còn là cát bụi giữa đống đổ vỡ và máy thịt.Tôi thật sự không hiểu, lý do vì sao mình được chọn.Chính vì tôi là người được chọn nên phải chịu được cái giá của một người được chọn.Tôi muốn thoát ra khỏi trách nhiệm nhưng rồi sống chung với nó có lẽ là một sự quen thuộc ...Để rồi cuối cùng mọi thứ đều có cái giá phải trả, dù sớm hay muộn đều phải trả...Giữa thiện và ác, tốt và xấu, ánh sáng và bóng đêm, thời gian và không gian, tình bạn và tình yêu,... Rốt cuộc cái gì mới là đúng ? Nhưng đôi khi đúng sai không quan trọng, đôi khi thời điểm và con người mới là thứ quyết định tất cả...…
Văn án:Lần đầu gặp gỡ Đã mang chấp niệmCớ sao ông trời Lại muốn chia cắt Làm cho hai người Từ yêu thành hận Từ thương thành thùĐến tận cuối cùng Vẫn chấp niệm ấyCùng nỗi nhớ nhung.Mỗi một cô gái đều là công chúa, đều đáng nhận được hạnh phúc của riêng mình. Cớ sao cô lại như sao chổi làm mọi người đau buồn, ngay cả ông trời cũng muốn chia cắt duyên phận của cô.Như Nguyệt - một cô bé sống ở cô nhi viện. Từ nhỏ cô đã là một cô bé xinh đẹp, đáng yêu nhưng bất hạnh thay sức khỏe của cô rất thất thường và luôn đem đến tai họa cho những người nhận nuôi cô. Một ngày cô được một người đàn ông đến nhận nuôi, và bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của một cậu bé bằng tuổi. Ban đầu cô chẳng mong đợi điều gì nhưng dần dần cô lại mong muốn cuộc sống yên bình như vậy sẽ duy trì mãi mãi, vẫn mong muốn mỗi ngày được nhìn chàng trai, mỗi ngày đều vui vẻ bên bố nuôi. Nhưng mùa xuân kéo dài chẳng bao lâu, mùa đông lại đến với cô khi bị ép đi theo một người xa lạ. Ba nuôi bị giết, cô chẳng còn mặt mũi nào gặp cậu. Cô đi theo người nọ tìm về nơi cô thuộc về cũng đi về nơi con tim tan nát. Thật xin lỗi, người em yêu .....…
Trong bối cảnh Trung Cổ tăm tối, nơi lằn ranh giữa số mệnh và lời nguyền mong manh như lưỡi dao sắc, Patrick-một đứa trẻ sinh ra mang dị tật quái lạ, bị coi là điềm gở và bị chính gia đình chối bỏ-đã dấn thân vào hành trình tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân. Cậu lớn lên trong sự lạnh lùng, cô độc và nghi kỵ, nhưng cũng nhờ đó mà rèn luyện được sức mạnh, ý chí và trái tim sắt đá.Trên con đường trưởng thành đầy đau thương và máu lửa, Patrick đối mặt với sự phản bội, chiến tranh và cả những cảm xúc con người đầu tiên lấp lánh giữa địa ngục-một ánh sáng nhỏ nhoi mang tên Delicâ. Giữa biển cả mênh mông và mưu đồ đẫm máu, cậu buộc phải lựa chọn: khuất phục số mệnh hay vùng lên nắm giữ vận mệnh bằng chính đôi tay nhuốm máu của mình?Một câu chuyện về định mệnh, sự cô độc, lòng dũng cảm và khát vọng sống còn-nơi mỗi vết sẹo đều là minh chứng cho sự tồn tại.…
Kể về 1 cậu bé mồ côi với ước mơ được cứu giúp những con người cực khổ, nói cách khác là trở thành 1 người hùng. Và rồi bằng một cách phi thực tế nào đó cậu đã lập khế ước với một vị thần già khụ và vô dụng- Oi-Shi. Hành trình của họ rồi sẽ đi đến đâu???…
Tôi gặp anh vào một buổi chiều man mát, nồng nàn mùi hoa sữa bên bờ hồ có lànnước trong như mảnh pha lê. Anh là chàngtrai đẹp hơn những anh chàng trong tưởng tượng của tôi. Một chàng trai cao ráo, trắng trẻo, đôi mắt tựa sao là điểm thu hút ánh nhìn của các cô gái cùng nụ cười rạng rỡ , dịu dàng. Hoàn toàn trái lạivs anh, tôi là đứa con gái vừa lùn lại vừa xấu, song hànhcùng hai mắt kính cận. Thật quá thảm hại! Sau một ngày học tập mệt mỏi, tôithường chạy bộ ở công viên để giải tỏa stress, thư giãn đầu óc bằng việc thả hồn vs thiên nhiên. Cảnh vật ngày hôm nay đẹp tựa bức tranh . Toi cảm thấy mình lạc vào một thế giới khác. Một thế giới thơ mộng có tiếng ai ca thật trong trẻo. Tôi vừa ngắm vừa thầm khen ngợi, ko để ý đường nên va vào viên đá và ngã khuỵu gối xuống đường. Chiếc quần để tôi đi tập thể dục bây giờ đã rách một mảng lớn còn đầu gối thì tím bầm có chỗ chảy máu. Một giọng nói vang lên:"Em ko sao chứ? Có đau ko?". Tôi ngẩng đầu lên nhưng ko nói gì chỉ gật gật vài cái. Tôi làm sao có thể ko rung động trước lời hỏi han ân cần của một người con trai đẹp như vậy? Anh chìa tay trước mặt tôi, có vẻ muốn giúp tôi đứng dậy. Tôi đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mạicủa anh như thể hiện sự tin tưởng tuyệtđối. Anh đưa tôi đến ghế đá rồi bảo tôi ngồi chờ. Thoáng thấy anh chạy tới cửa hàng y tế mua gói bông và lọ cồn. Anh ngồi xuống trước mặt tôi, nhẹ nhàng nâng chân tôi lên và rửa vết thương. Nhìn anh ở góc độ này lại càng hơn khi lộ rõ sống mũi thẳng và cao. Vẻ đẹp của…
Truyện lấy cảm xúc từ bài hát " Trái tim em cũng biết đau" của Bảo Anh. Vẫn từ lần gặp gỡ nơi đông người bên chiếc piano cùng cô gái mù nhưng sẽ đau hơn... bi thương hơn... Truyện chắc chắn sẽ lấy được tình cảm và nước mắt của mọi người... Vì đôi khi khóc cũng là cách để tìm sự bình yên trong cuộc sống...…