Tỉ lệ 1Omega/100 người lại rơi vào một thằng hề trong khi chính bản thân cậu cũng không biết được điều này..Khi mọi người biết được thì điều gì sẽ xảy ra với cậu Omega bé nhỏ đó đây?."Đương nhiên Kisaki, em sẽ bị 'thịt''…
Cre art BLACKBOXCre: fb Tình yêu của Kim Dokja và Cá mặt trời. (BỊ HACK RỒI)Tổng hợp cảnh tà răm do ẹt min viết.Mại dô mại dô, khum tà răm đời không nể :)))Cp: Yoo Jonghyuk x Kim DokjaTruyện chỉ được đăng trên Wattpad và page Tình yêu của Kim Dokja và Cá mặt trời (BỊ HACK RỒI)huhuhu. page của mình BỊ HACK rồi. cíu pé TT^TT…
Như tiêu đề trên chỉ tùy hứngĐỌC CẢNH BÁO TRƯỚC KHI VÀO TRUYỆNĐỌC CẢNH BÁO TRƯỚC KHI VÀO TRUYỆNĐỌC CẢNH BÁO TRƯỚC KHI VÀO TRUYỆNChuyện quan trọng nhắc lại ba lần…
-𝗧𝗮́𝗰 𝗽𝗵𝗮̂̉𝗺 : ✎Hồi Ức Vô Tận✐-𝗧𝗮́𝗰 𝗴𝗶𝗮̉ : Bảo Quốc Tường My»»----> 𝑀𝑦 <----««- 𝗩𝗮̆𝗻 𝗮́𝗻 :Trong một thế giới nơi giấc mơ là hiện thực, ký ức của loài người đang dần biến mất.Kira - một kẻ mộng du thông minh nhưng vô liêm sỉ - nghe theo tiếng vọng từ những giấc mơ bị đánh cắp, lần theo dấu vết tới "vùng đất phong ấn". Tại đó, cậu gặp Kuro - Người Gác Đèn bí ẩn đang mắc kẹt giữa thực và mộng.Một liên minh bất đắc dĩ hình thành, dẫn họ vào hành trình khám phá bí ẩn, chống lại kẻ thù giấu mặt và cứu lấy những ký ức đang dần phai tàn...✧༺✦✮✦༻∞ 𝑀𝑦 ∞༺✦✮✦༻✧𝑳𝒖̛𝒖 𝒚́:+Truyện không chứa yếu tố 18+. Chỉ là fanfic theo kiểu "ship skin", không ship người thật.+Vui lòng không sử dụng lời lẽ tục tĩu trong phần bình luận hoặc nội dung truyện.+ Truyện có thể xuất hiện lỗi chính tả nhỏ, mình sẽ sửa lại khi phát hiện.…
--- "Anh ơi, anh biết màu xanh lá trộn với đỏ ra màu gì không?"Cậu cười, đôi mắt lấp lánh như đang giấu một bí mật nho nhỏ. Anh khựng lại một chút, rồi nhướn mày hỏi: "Màu gì?""Là nâu đỏ đó, anh không biết hả?" - Cậu nghiêng đầu, vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt. Anh thoáng ngơ ngác rồi bật cười: "Không, chi vậy?""Em hỏi thôi, hì hì!"Cậu bật cười, nụ cười nhỏ mà sáng như một mảnh trời chiều. Nhìn cậu như vậy, anh cũng không nhịn được mà cười theo, bàn tay vô thức khẽ gõ lên trán cậu một cái nhẹ. Không phải anh không biết, mà là thích nhìn cậu vui. Và cậu-cái cách cậu cười, cái cách cậu nghiêng đầu, cả những câu hỏi vu vơ như thế này-từ lúc nào anh lại ghi nhớ từng chi tiết như thế? Từng lời nói, từng cử chỉ của cậu cứ lặng lẽ ở lại trong anh, như một mảng màu âm thầm vẽ lên một điều gì đó chưa rõ ràng. Là tình bạn đang trưởng thành? Hay là một thứ gì đó vượt qua cả những giới hạn mà họ vẫn quen nghĩ? ---…