' gặp nhau rồi thật khó lìa xa - bao câu chuyện còn đang dang dở '" chúng ta gặp nhau là do duyên số- "" ủa chứ đéo phải do xui à?? "Occ, tục, hài hước, vui vẻ, học đườngTextfic ( sẽ có chút văn xuôi ) Truyện viết ra nhằm mục đích để đu otp và xả stressNếu đọc không hợp vui lòng click back, xin cảm ơn😊Khi nào bí idea hoặc lười viết thì sẽ dropstart: 4/2/2025end: ?/?/????…
Thể loại: nhẹ nhàng, thơ mộng, ngọt, HE( Truyện nhẹ nhàng lắm luôn á! gần như không có chút sóng gió gì luôn. )*Vừa đọc truyện vừa nghe nhạc sẽ hay hơn á (๑•̀ㅂ•́)و✧__Mng đọc truyện vui vẻ 🤍__…
trường trung học say hi có hai khu đào tạo học sinh cấp hai (khu A) và cấp ba (khu B). đây là nơi sản sinh ra vô số báo thủ, cũng là nơi các con thuyền ra khơi.OOC, lowercase, có tục. Textfic lẫn văn xuôi.Vui lòng không đem truyện của mình đi nơi khác.Và chào mừng đã đến với trường trung học Say Hi!!!…
ATSH đang quay livestages 2 thì lại có chuyện xảy ra.Một số anh trai gặp vấn đề khó nói.Những người còn lại trở thành người chăm trẻ bất đắc dĩ.Rồi chương trình sẽ đi đâu về đâu đây.• Lưu ý :- Thể loại : Ngọt, BL.- Chủ yếu là văn xuôi.- CP đã được xác định, không thay đổi…
Lời xin lỗi có quá muộn màng lúc này?Lời xin lỗi vụng về của emHãy cho em một lần được nóiMình còn yêu, hãy tha thứ cho nhauEm biết em đã sai, biết bao đêm dài để anh đợi mongAnh đã đi xa đủ rồi, về đây trong vòng tay của emLời xin lỗi có quá muộn màng lúc này...?Cp chính: Quân AP x Lou HoàngCp phụ: Dương Domic x Quang Hùng MaáterDNội dung fic được sốp edit lại dựa trên fic "Anh là của riêng tôi" của tác giả Naucon ạ…
Thể loại: Huyền bí, linh dị, kinh dị, quá khứ - hiện tạiMô tả:Nhóm sinh viên báo chí gồm Thành An, Hoàng Hùng, Quang Hùng và Phong Hào đang tìm kiếm một địa điểm tâm linh để thực hiện đồ án nghiên cứu. Sau nhiều ngày tìm kiếm, họ nghe được tin đồn về biệt phủ số 300 Hoàng Kim Mã-một nơi bị bỏ hoang suốt hàng chục năm, ẩn chứa nhiều câu chuyện bí ẩn.Với tinh thần khám phá, cả nhóm quyết định đặt chân đến đó. Nhưng ngay khi bước vào, họ cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ bao trùm. Những âm thanh lạ, những cơn gió lạnh buốt không rõ nguồn gốc, và những hình ảnh thoáng qua như ảo giác khiến ai cũng rùng mình.Ngay cái khoảnh khắc khi màn đêm buông xuống, câu chuyện về nơi đây một lần nữa sống dậy, đem theo là cả ân oán của một kiếp người không chọn vẹn.Những bí ẩn chôn vùi suốt hàng trăm năm dần được hé mở. Ai là người đã từng sống trong biệt phủ này? Điều gì đã xảy ra khiến nó trở thành một nơi bị lãng quên? Và người khiến nơi đây hoang tàn là xuất phát từ sự căm thù hay ganh ghét?Càng tiến sâu vào câu chuyện, họ càng nhận ra sự liên kết kỳ lạ giữa quá khứ và hiện tại-một mối nhân duyên chưa dứt, một lời hứa còn dang dở.Liệu họ có thể tìm ra được sự thật và giải thoát lời nguyền cho nơi này?Hay kết cuộc của họ cũng sẽ giống như những kẻ từng bỏ mạng tại đây...…
Trần Phong Hào! Cậu là một nghệ sĩ trẻ, cậu hát hay, nhảy đẹp, cậu còn là một Mc của những fanmetting. Nhưng dù cậu đã nỗ lực như thế nào, nhưng cậu vẫn không vượt qua cái bóng của Nguyễn Thái Sơn...Nguyễn Thái Sơn! Anh là một nghệ sĩ hạng A, xung quanh anh luôn có rất nhiều bóng hồng, nhưng dù nhiều thế nào, cũng không lấp kín khoảng trống của Bạch Nguyệt Quang của anh để lại...Một ngày tình cờ Thái Sơn và Phong Hào có quay chung một chương trình " Anh Trai Say Hi '' nhờ chương trình này mà hai người quen biết nhau. Nhưng anh là một người nổi tiếng lạnh lùng và tàn bạo, còn cậu lại trái ngược hoàn toàn. Cậu hoà đồng, ít nói. Cậu luôn giúp đỡ những anh em xung quanh, nên ai cũng yêu mến cậu...Chính vì thế mà anh lại cố tình tính kế để hạ nhục cậu.'' Thái Sơn, hôm nay anh muốn ăn món gì? '''' Không ăn, nhìn mặt cậu là tôi đã thấy buồn nôn rồi '' //'' Thái Sơn, hôm nay em quên mang ô rồi, anh đến đón em có được không? '''' Phong Hào, cậu có thấy mình phiền lắm không? Quên mang ô, không thể đợi hết mưa rồi về à? '' // '' Thái Sơn, hôm nay ba mẹ gọi chúng ta về ăn cơm, anh có bận gì không? '' '' Không đi, tôi bận lắm, cậu tự mà đi đi '' //'' Thái Sơn, anh đang ở đâu vậy? Nói chuyện với em một chút có được không anh? '' '' Không nói, đang bận làm tình '' //'' Trần Phong Hào! Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu '''' Thái Sơn! Em không thể về nữa rồi ''…
Duyên phận suôi khiến chúng ta gặp nhau.Chúng ta gặp nhau không phải ngẫu nhiên, mà bởi duyên phận đã kết nối chúng ta trong mênh mông cuộc đời.Cảm giác rung động chính là sự báo hiệu.Lưu ý tất cả chỉ là ý tưởng của tác giả, không có thật.…