Viết ra vì bỗng dưng muốn nói ra cho ai đó nghe dù không biếtViết ra để chia sẻViết ra để nhẹ lòngMọi chuyện dù chưa, đang hay đã đi qua thì thời gian vẫn trôi, mọi việc vẫn tiếp diễnChúng ta vẫn phải sống, phải chạy đua giữa cuộc đờiCó những lúc muốn nói cũng không biết phải chia sẻ cùng aiCó những lúc muốn viết cũng không biết phải viết gì Có những khi muốn chia sẻ nhưng vừa nói đã thấy nghẹn lại... thôi...Tôi không biết mọi người là ai và mọi người cũng chẳng biết tôi là aiBỗng dưng muốn kể ra...Bỗng dưng nghẹn ngào muốn vừa khóc vừa kể những gì mình phải chịu đựng hay trải qua ...Tôi muốn nói...…
Trước khi vào truyện thì tớ phải nói sẵn trước rằng, nếu cậu có thành kiến với lối hành văn của một số "tác giả" teenfic 2k+ thì không nên đọc. Và tớ là một con siêu ảo tưởng sức mạnh, viết văn rất ngu, lại là fan teenfic hạng ba, nên truyện này không - hề - hay! Còn nội dung truyện là gì ư? Đơn giản là anh yêu nàng, nàng yêu chàng, chàng yêu nàng, anh quay ra yêu bố chàng.... (À tớ đùa đấy).Thực ra tớ cũng chẳng biết một truyện tớ là gì đâu, nên viết đến đâu hay đến đấy đi. Còn nữa, cậu có trong GHA không? Nếu có thì vote nào!…
Theo chân Điểu Tỉnh Sư- Quái yêu dẫn lối ngươi vào thế giới của sự chết- Trước ngươi là nhiều sinh mạng, ranh giới của đầu thai và tự hủy hư vô, lựa chọn ngươi muốn là.. ?"Đồng xu vàng và bạc, hoặc ngươi hoặc kẻ còn lại,.."(Những mẩu hồi ức góp nhặt của từng sinh mệnh)*Truyện hoàn toàn hư cấu, không đả kích tổ chức hay bất kì tôn giáo nào.*Hình ảnh mang tính minh họa (Nguồn: Internet).*Izanami-no-Mikoto: vị thần định đoạt sự sống và cái chết trong thần thoại Nhật Bản*Điểu Tỉnh Sư: Con quạ trắng canh giữ cổng đền Izanami, thường xuất hiện dưới nhiều hình dạng khác nhau…
tôi là một vật thí nghiệm, nhưng đã trốn thoát thành công. Tôi chạy trốn và lang thang những vùng đất xa vời cùng với tâm trạng và những cảm xúc rồi bời, tôi cố gắng đi, đi trên những nền đất lạnh lẽo và chịu những cái đói qua ngày dài.sau đó một cô gái đã cứu tôi, cô ấy tự nhận mình là Sơ của một tu viện gần đó, gương mặt hiền dịu và trong sáng của cô ấy đã làm một cho một cô bé như tôi phải ấn tượng, nét đẹp tựa như dịu hiền đó khiến tôi muốn chiếm cô ấy là của riêng, một người mẹ của riêng mình. Sơ Marie đã đưa tôi vào tu viện, cô ấy đã chăm sóc tôi qua từng tháng năm, tôi yêu cô ấy lắm, nhưng...sự cố đó đã ập đến, khi tu viện trưởng đã ra tay bóp nát cổ Sơ Marie, khiến cô ấy không còn thở nữa, và sau đó vứt cô ấy xuống trên nền đất lạnh đó, không thương tiếc. Tôi đã thấy tất cả, và tôi đã chứng kiến ánh mặt trời soi sáng cuộc đời tôi đã dập tắt. Con quái vật điên khùng đó đã khiến ánh dương của tôi không còn chiếu sáng được nữa.ôi trời, cảm xúc gì đây? Cảm xúc giận dữ không kiểm soát này là gì đây? Tôi đã lao lên như một kẻ điên và nắm lấy cổ của tu viện trưởng, và sau đó...bà ta không còn thở nữa. Tôi đã tàn sát hết những lũ trẻ và các Sơ trong tu viện, con dao bếp đã ướt những giọt máu đỏ tươi, chiếc áo đầm trắng nhuộm một màu đỏ hôi hám, những vũng nước nặng giọt màu đỏ lan trên chiếc sàn trắng đen. Khi đến với đứa trẻ cuối cùng, giọt nước mắt của tôi đã rơi xuống trên làn má dính máu, đứa trẻ đó run bần bật và hét lên vào mặt tôi rằng:"Đồ…
Một cô gái mắc bệnh hoang tưởng liên tục mơ thấy hai cái tên lạ: Angel và Laura - những giấc mơ lặp lại, nhưng mỗi lần là một kịch bản chết chóc khác nhau.Khi tỉnh dậy giữa đêm, cô nghĩ mình thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng rồi những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.Phương Hà không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng. Khi cánh cửa sắt hé mở trong đêm tối cũng là lúc cô bước vào một thế giới không lối thoát - nơi mọi giới hạn giữa sống và chết, người và quỷ, tình thân và thù hận... tất cả đều bị bẻ cong.Liệu cô có đang bị ám? Hay chỉ là nạn nhân của một căn bệnh tâm lý tồi tệ? Và "quẻ" mà cô đã gieo từ kiếp nào - có đang dẫn lối cho cái chết lần nữa?…