Review phim Bao Thanh Thiên 1993
Những tập phim có bạn mèo là nhân vật chính , những vụ ngược bạn mèo thê thảm từ đầu đến cuối . Gồm có 10 vụ án , những ai đã xem bản 93 rồi thì có thể đoán được những vụ ngược miêu là những vụ gì đúng không nè…
Những tập phim có bạn mèo là nhân vật chính , những vụ ngược bạn mèo thê thảm từ đầu đến cuối . Gồm có 10 vụ án , những ai đã xem bản 93 rồi thì có thể đoán được những vụ ngược miêu là những vụ gì đúng không nè…
"Chị ơi! Em kêu chị là chị đẹp vì chị cười đẹp lắm... chị đừng khóc...Khóc là không đẹp nữa đâu. Em không gọi là chị đẹp được nữa.""Chị không khóc... Chị đâu có khóc.Chị chỉ đau thôi! Em làm chị đau. Phương làm chị đau đấy!"…
tui cover lại nhưng mà kbt xin tác giả chỗ nào nên là có thể xoá bất cứ lúc nào nhé !…
chuyển ver - rhycap verepiphany: khoảng khắc bạn chợt nhận ra rằng điều gì thật sự quan trọng đối với mình."mày nói tao chỉ biết nghĩ cho riêng mình, đúng vậy tao ích kỉ đấy. chỉ muốn giữ mày cho riêng mình tao!"*WARNING: trong fic này quang anh là một tên hay đánh nhau, mỏ hỗn, chửi thề nhiều và có những hành vi bạo lực trong những chap đầu khi còn là học sinh. nếu bạn không thích hình tượng quang anh như thế thì hãy click back, hãy cân nhắc thật kỹ trước khi đọc nhé!----------written by @allbouttgchuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.tớ có chỉnh sửa lại một vài chi tiết ạ.…
Bạn nhỏ Thanh Thủy say nắng cô chủ nhiệm từ cái nhìn đầu tiên. Cô học trò học kém văn, như thế nào lại theo đuổi cô giáo dạy văn, tình huống gì đây?"Em thích chị""Chúng ta là nữ nhân"Au: Filw_Rfic gốc: Kim Jennie, cô yêu em nhé ?đã được sự đồng ý của tác giả…
Tại sao em lại yêu cái đồ ngốc nhà chị chứ ???Hmmmmmm !! Khó hiểu thật.Happy EndingTác giả: stupidcow_Truyện đang trong quá trình xin phép tác giả có thể bị xóa bất cứ lúc nào.…
"Phan Lê Ái Phương là đồ đáng ghét"…
Sinh viên năm cuối một đêm mất ngủ lên mạng kiếm bạn trò chuyện cho vơi nỗi buồn. Sau 3 tháng đã hẹn gặp nhau ngoài đời, không ngờ người mà Phương thấy lại chẳng hề giống tưởng tượng?…
POV: "Người này là ai?" - Lan Hương khẽ hỏi, giọng nhỏ như gió, nhưng chứa đầy sự thích thú."Một con người. Một kẻ mà ngươi không nên lại gần."Liên Tâm phẩy tay, mặt nước trở lại phẳng lặng, nhưng Lan Hương đã nhìn thấy đủ: ánh mắt người ấy, sắc lạnh mà cuốn hút, như có thể bóp nghẹt trái tim nàng."Nàng ta có tên chăng?""Ái Phương. Phan Lê Ái Phương. Chủ tịch một tập đoàn nhân gian. Kẻ đó không tin vào điều gì ngoài quyền lực.""Vậy sao con lại mơ thấy nàng ta?"⸻TẤT CẢ CHỈ LÀ ẢO GIÁC THÔI ẢO GIÁC THÔI 🥰…
Bộ này bên nhà junvu có edit hoàn chính văn rồi, nhưng hình như bạn ý không edit phiên ngoại nữa hay sao á. Mình tìm trên gg cũng không thấy ai edit, chỉ thấy bản QT, nên giờ mình edit lại để tự thẩm, mình k rành tiếng Trung, chỉ edit bằng bản QT nên chắc chỉ đúng khoảng 50 - 60% gì đấy. Nếu có thấy lỗi cmt cho mình hay nha.Bộ này tổng cộng có 15 PN. Bản edit này chưa có sự đồng ý của tác giả, nếu có gì không hài lòng, cứ ib cho mình hay mình sẽ lập tức gỡ xuống.Bạn nào chưa đọc chính văn có thể vào nhà junvu để đọc: https://junvu2412.wordpress.com.Nguồn QT phiên ngoại: wattpad @hvan135102Cám ơn nhiều.…
"Em đến bên tôi trong những cơn mộng mị và cũng chỉ khi hư thực bất phân như thế...Tôi mới được gần em. Tôi vẫn chờ, chờ để được thấy em hằng đêm.Tôi biết điều đó là sai trái nhưng-...Tôi vẫn muốn chờ."…
Warning: Fic ooc. Bối cảnh vào năm 2001 ở Hoa Kỳ, tất cả mọi thứ đều là Mỹ, trừ tên những nhân vật chính.Pairing: Quân nhân x Sinh viên."Có bao giờ chị để ý mặt trăng lớn thế nào khi nó mới mọc? Và nó sẽ nhỏ như thế nào khi ở cao tít trên bầu trời.""Em biết không, đó là luật xa gần. Thực ra cho dù mặt trăng ở đâu trên bầu trời hay cho dù em đứng ở đâu trên thế giới. Nếu em giơ tay lên và nhắm một mắt lại, mặt trăng sẽ không bao giờ lớn hơn ngón tay cái của em.""Chị sẽ sớm gặp lại em.""Em sẽ sớm gặp lại chị."…
Câu chuyện ở cái bãi đậu xe này không giống như trong bộ phim đó, khác nhiều. Bởi vì người cha này không đi xe đạp, ông đi ô tô, có tài xế riêng. Ông không móc ra cây kẹo kéo hay là cái micro gì hết, mà là ông móc ra từng xấp, từng xấp đô la, đều là mệnh giá cao nhất.Ông cố nhét vào tay của cô, nhưng bị cô ném lại, là ném thẳng vào mặt như ném đi cái cục nợ của cuộc đời mình vậy. Khi ông vẫn chưa chịu buông tay, cô chụp lấy cái vỏ chai đang lăn lóc gần đó rồi thành thục mà đập vỡ nó, rồi kê sát vô cái cổ trắng ngần của mình mà gào lên, son đỏ dính răng, cuống họng như muốn tự xé: "Ông mà để tôi thấy bản mặt của ông thêm một lần nữa, thì chờ mà hốt xác của tôi đi."Cô gào lên, trào cả nước miếng, gương mặt trét son phấn rẻ tiền thì tái đi vì rượu hay vì giận, nhưng đôi mắt thì long đỏ lên sòng sọc. Người ngu nhất nhìn vào cũng biết là cô ấy sẽ làm thật đó.Rồi cô vẫn cầm cái mảnh chai đó, bước đi, không quay đầu lại. Dù là bóng đêm phía sau hay phía trước, cũng chẳng thể bằng cô, lạnh lùng như đêm nay.Trong góc sân chỉ còn người đàn ông trung niên, tay cầm xấp tiền, tiều tụy, đang tự đấm vào ngực mình thình thịch, thình thịch.Cô gái đó sai rồi, sai rõ ràng quá rồi, không nói tới chuyện nhà, chuyện riêng, chuyện cha con, chuyện quá khứ tương lai...chỉ nói tới việc có tiền đưa tận tay mà không chịu cầm thì đã là quá sai lầm rồi. Gái vũ trường, massage, bia ôm... mà bày đặt sang chảnh sĩ diện, cô không vì tiền thì cô khoe vú khoe mông, kề vai áp má, tuột quần cởi áo rờ hết thằng này tới thằng nọ…
Ở một vũ trụ khác,tôi sẽ là của bà…
A/N: Câu chuyện về Ái Phương và Bùi Lan Hương ở một vũ trụ khác, nội dung fic chỉ là HƯ CẤU, motif ghét trước yêu sau…
Tên gốc: 似爱而非 (Tự Ái Nhi Phi )Tác giả: 橙子雨 (Chanh Tử Vũ)Thể loại:Hiện đại, một chút huyền huyễn, có ngược, hồn ma thụ x trước tra sau si tình công, hạnh phúc viên mãnEditor: Nguyệt Hắc Phong CaoBeta: Nhãn⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹๑۩۞۩๑⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹⊱⊹¸.•♥•Văn án•♥•.¸Cho tới bây giờ vẫn là đoạn tình cảm đơn phương này của cậu.Mười năm, đứng trước mặt người kia mười năm, nói thương anh nhưng đến một ánh nhìn anh cũng không buồn liếc cậu một cái.Cậu vẫn cho rằng bọn họ còn đủ thời gian, đã tiêu hao hết mười năm rồi lại tiêu hao nữa, cũng gần giống như cả đời người.-Anh biết đối phương chấp niệm quá sâu, cái gọi là buông tay căn bản là trò cười.Mà đến khi người kia cuối cùng đã buông tay rồi, tự do đã lâu, khi được giải thoát lại không cảm thấy ngọt ngào.Đợi cho đến một ngày anh chợt cảnh tỉnh rằng người nọ đã thật sự buông tay thì hối tiếc cũng không kịp nữa.Một đao nhẹ nhàng, trong lòng đã từng có độ ấm nóng rực nay rốt cuộc biến thành sự lạnh lẽo vĩnh viễn không chạm đến.Chỉ muốn hèn mọn nói ra một tiếng xin lỗi nhưng tất cả đều không làm được.Một khoảng cách xa nhất thế giới, là tôi đứng trước mặt em mà không biết rằng mình yêu em.Hiện tại khoảng cách này xa cực độ, là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.Thời khắc phát hiện tôi yêu em thì mọi thứ đã không thể vãn hồi được nữa.Nếu như lại để cho tôi có cơ hội được ôm em thật chặt, sẽ còn phải giẫm vào vết xe đổ kia nữa không?…
Dường như ta đã yêu nhau trong những năm tháng hối hảDường như tất cả chỉ là giấc mơ thoáng qua ●●●Gặp em giữa buổi sân trường rộn rãNắng đậu đầy trên tóc, mắt long lanhTôi luống cuống ôm vở, tim bỗng chạnhKhông hiểu vì sao lại thấy mình... xốn xang?…