
Anh sẽ vì em mà ở lại
Anh sẽ vì em mà ở lại??…

Thần Tượng Mua Sắm
Mình không biết các bạn nghĩ thế nào nhưng hãy ủng hộ nha…

ẩu rồi đó ba
Takemichi và n chuyện thú vị…

(Allmon) Bảo bối à, chị xin lỗi em
đọc đi rồi biết…
![[AllV-BTS] Bảo bối của BangTan](https://truyentop.pro/images/allv-bts-bao-boi-cua-bangtan-241960822.webp)
[AllV-BTS] Bảo bối của BangTan
Chuyện thường ngày của TaeTae và các anh…

tổng hợp về băng thu
nguồn lofter…

mẹ mới
ít nhất thì bà ấy không phải mẹ ghẻ, mà chỉ là mẹ mới thôi. mới đến nỗi lật ngược đời tôi.…
![Xóm trọ nhí nhố [RVSS3]><](https://truyentop.pro/images/xom-tro-nhi-nho-rvss3-346108840.webp)
Xóm trọ nhí nhố [RVSS3]><
Xóm này hài ẻ?Ngày bắt đầu:6/9/2023Ngày kết thúc:…

Những Giấc Mơ Kỳ Lạ
đây là giấc mơ của chính bản thân tui…

Nhà Có Ba Người
Parody của Chút vụn vặt bên đời =))))…

Anh muốn em : " Yêu anh thêm lần nữa! "
Cô - Hàn Linh Vy tiểu thư tập đoàn ANJ, đứa con gái được cha mẹ hết lòng yêu thương cưng chiều từ nhỏ đến lớn. Rồi một lần thất tình đi quán bar uống rượu say và đụng phải hắn - Lâm Hạo Thiên đại thiếu gia tập đoàn KFR, đang đi cùng với các vệ sĩ riêng của mình đến quán bar thay mẹ mình lôi cổ chồng về giáo huấn. Vì đã say nên cô nhìn hắn thành Kiên Ân người đã chia tay cô chỉ vì cô đã hết giá trị lợi dụng đối với hắn, cô đã đứng trước mặt của Hạo Thiên mà vừa cười vừa mắng. Rõ ràng là cô đang mắng kẻ khác nhưng cậu nghe sao cũng cảm thấy đang mắng mình không chỉ mắng mà còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình (đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô), tức giận và khó chịu mà bảo vệ sĩ của mình lôi Linh Vy ra ngoài sau đó bảo chủ quán bar gọi điện thoại cho người nhà của cô đến đón về vì dù sao cô cũng là con gái mà ở một mình ngoài đường buổi tối rất nguy hiểm. Nhở may cô xảy ra chuyện gì thì chẳng phải mọi tội lỗi đều đổ lên đầu hắn hay sao. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, một chút cũng chẳng hề nhớ đến những gì đã xảy ra vào tối hôm qua. Người tràn đầy sự với vẻ yêu đời mà đến trường, vừa bước vào lớp đã nghe các bạn học bàn tán xôn xao về việc có một soái ca chuyển trường đến đây và sẽ vào học ở lớp 11A tức là học cùng lớp với cô.Linh Vy thì không quan tâm đến những chuyện này nên đã ra lấy tại nghe ra để nghe nhạc để tránh ồn ào, lát sau khi vào học cô thấy thầy cùng một nam sinh bước vào. Vừa nhìn thấy nam sinh đi vào các bạn nữ trong lớp đều ồ lên còn cô thì bắt đầu nhớ ra những chuyện tối qua nên đã lấy sách chế mặt nào ngờ hắn vừa nhìn đã nhận ra cô đúng lúc bàn cô còn trống một chỗ không ai ngồi.... và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến... Muốn biết thì hãy theo dõi truyện thường xuyên và góp ý bổ sung cho tớ nhé! @Khuyetdaotamthat @Suriph…

Sự ra đời của Patrick
Trong bối cảnh Trung Cổ tăm tối, nơi lằn ranh giữa số mệnh và lời nguyền mong manh như lưỡi dao sắc, Patrick-một đứa trẻ sinh ra mang dị tật quái lạ, bị coi là điềm gở và bị chính gia đình chối bỏ-đã dấn thân vào hành trình tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân. Cậu lớn lên trong sự lạnh lùng, cô độc và nghi kỵ, nhưng cũng nhờ đó mà rèn luyện được sức mạnh, ý chí và trái tim sắt đá.Trên con đường trưởng thành đầy đau thương và máu lửa, Patrick đối mặt với sự phản bội, chiến tranh và cả những cảm xúc con người đầu tiên lấp lánh giữa địa ngục-một ánh sáng nhỏ nhoi mang tên Delicâ. Giữa biển cả mênh mông và mưu đồ đẫm máu, cậu buộc phải lựa chọn: khuất phục số mệnh hay vùng lên nắm giữ vận mệnh bằng chính đôi tay nhuốm máu của mình?Một câu chuyện về định mệnh, sự cô độc, lòng dũng cảm và khát vọng sống còn-nơi mỗi vết sẹo đều là minh chứng cho sự tồn tại.…

ERROR
Nhân sinh như cõi mộng, mộng tỉnh nhân tan, kiếp người phù vân - chính là con người sống trên đời lấy vô thường làm bạn, nên sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ. Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng, thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất. Một nữ sinh trung học bình thường vốn đang trải qua những năm tháng tuổi trẻ êm đềm, không âu lo bỗng bị trói buộc bởi vận mệnh nghiệt ngã. Thế sự xoay vần chỉ sau một đêm, nhận phải bi kịch đã được định sẵn, cô mất đi tất cả, chìm trong đáy sâu tuyệt vọng. Tưởng như đã chẳng còn gì níu kéo nơi trần thế, một tia sáng hi vọng yếu ớt le lói trong mảnh đời tối tăm mịt mù, tia hi vọng mong manh ấy đã khơi dậy lên khát vọng sống trong cô và cũng đã vô tình trở thành một chấp niệm cô kiên quyết cả đời không buông. Mặc cho biết kết cục đợi mình phía trước là tàn khốc, cô như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa, không sờn lòng. Mặc dù biết tia sáng mình đã coi là cả nguồn sống ấy sẽ chẳng thể là của riêng mình, cô vẫn cố chấp đuổi theo và giữ lấy, không nỡ buông tay.Có lẽ vì sự ích kỷ đến mù quáng của chính mình, cô đã chẳng hề nhận ra rằng sau lưng cô, vẫn luôn có người lặng lẽ đợi cô quay đầu, lặng im che giấu cảm xúc thật trong tim. Warning: Tác giả mượn bối cảnh của bộ manga hành động, kinh dị viễn tưởng nổi tiếng Tokyo Ghoul, các sự kiện diễn ra ở tuyến thời gian không trùng với nguyên tác, độc giả nào cảm thấy không thích có thể rờ…

Chỉ muốn giết chết hắn. Nhưng tôi sẽ đợi hắn!
Tự nghĩ, đời người cứ như một quyển sách mà mình tự viết ra. Cứ viết mãi , viết mãi,nhưng rồi mực cũng sẽ hết, tay cũng sẽ mỏi, mắt cũng sẽ mờ và rồi kết thúc. Kết thúc quyển sách như kết thúc cuộc đời, và ai sẽ là người xuất hiện trong trang sách cuối ấy? Thật ra mình có thể tự làm chủ trang sách cuối cùng đấy, mình hoàn toàn có thể tự đặt ra ai sẽ xuất hiện trong trang cuối đó , nhưng trừ phi mình không có trái tim. Có người kêu tôi đợi họ.Nhưng nó chỉ là một câu cụt, không hướng về một ai cả và tôi tự nghĩ đó là tôi, nhưng một một phần tư thôi! Ba phần tư còn lại tôi nghĩ là :"họ kêu người khác đợi họ.". Và con số 75% đó nó như lượng nước trong cơ thể một con người vậy , mất hết rồi thì chẳng phải chỉ còn thân xát khô trơ trội sao. " Thân còn đây nhưng hồn tôi mất /Gió quyện ngàn tiễn bước lệ chan rơi". Có những đêm điên dại tôi tự hỏi bản thân mình. Mình sống đây là vì ai, và vì sao phải sống. Và dại khờ tôi nghĩ đến cái chết, cái chết đầy hoa hồng, sự tiếc nuối và có cả nước mắt của sự hối hận, nhưng đúng thật nó dại khờ và chả ai nhỏ giọy nước mắt nào cho kẻ ngu mụi và thậm chí họ còn tặng kèm một nụ cười khinh bỉ cho kẻ lụy tình. Những lúc như vậy, tôi choàng đôi bàn tay mình ra sau lưng và tự ôm mình khuyên nhủ : "Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng, phải sống vì 25% đó nữa chứ! " . Đôi lúc khi ngồi bình thường vui cười cùng đám bạn, tự nghĩ lại, sao lúc đó lố quá. Nhưng ai có thể ngăn được giây phút yếu đuối của đời người ai mà chả có vài l…