văn phong bất ổn lắmbối cảnh: Thời Mạc- LêNguồn kham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%A0_M%E1%BA%A1c https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_L%C3%AA_%E2%80%93_M%E1%BA%A1c https://vi.wikipedia.org/wiki/V%C4%83n_h%C3%B3a_L%C3%AA%E2%80%93M%E1%BA%A1c Đại Việt sử kí toàn thư ( chương XV, XVI, XVII)http://nhungdieunhobe.blogspot.com/2008/04/trang-phc-thi-l-mc.html ,v...v...v,..…
Ta là cái công chúa, hơn nữa là cái ngốc công chúa. Sinh ở hoàng cung, của ta tướng mạo liền cùng lý kia cải củ cải trắng như vậy bình thường Một năm bốn mùa lý, của ta biểu tình luôn dại ra, trong ánh mắt luôn hàm chứa mê mang. Khả kỳ thật, ta biết này trong cung bí mật Bao gồm của nàng, của hắn, còn có bọn họ. Ta liền như vậy thảnh thơi thích ý ở trong cung sống sót, ta tin tưởng vững chắc ta sẽ vẫn ngu như vậy đi xuống. Chấp tử tay, đem tử tha đi. Tử nói không đi, tốt lắm, đóng cửa thả chó.[ mặt không chút thay đổi ]…
Họ chỉ là nhân vật tưởng tượng trong fic tôi. Tất cả các chi tiết đều được góp nhặt từ các phỏng vấn, chương trình nhỏ to của hai người. Tại sao tui đặt tên fic như kia thì mọi người có thể search GG để coi ảnh nha ~Gọi là fic thì cũng không hẳn, chỉ là tui rất thích cái motip "tình trong như đã mặt ngoài còn e" ấy, nên tôi muốn thử đặt Triết Hạn và Cung Tuấn trong điểm nhìn là hai kẻ khờ trong tình yêu. Họ đều có tình cảm với người còn lại nhưng đều lo được lo mất, và vì có tình yêu nên ngốc nghếch, sợ bóng sợ gió. Sợ không dám chắc người kia thương mình. Một người đã không dám hỏi, người kia cũng chẳng dám nói. Cứ vậy mà âm thầm đoán lòng nhau để tự mua đau về mình. Yên tâm là đi hết một vòng hai người sẽ về với nhau thôi, nhưng tôi thích dằn vặt tí xíu =))))…
Văn án:Đời trước Trần Tùng Ý làm thiên kim Trình gia mười tám năm, một lòng hiếu thảo phụng dưỡng song thân.Kết quả bị người ta lợi dụng, ấn đầu dìm chết trong nước, thi cốt còn không được về cõi âm.Sau khi mơ màng chết đi, nàng nghe Trình Minh Châu mắng nàng một tiếng phế vật, "Giết nàng đúng là ô uế tay ta, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy."Trình phu nhân chậm rãi nói: "Từ nay về sau mệnh cách của con đã hoàn toàn thay đổi, khí vận của nàng sẽ chuyển sang nhà chúng ta, cũng không uổng công lúc trước ta bày kế, cố ý ôm sai nàng trở về. Châu nhi, phúc khí của con còn dài."Từ đó về sau, chỉ trong vòng mười mấy năm, Trình gia quả nhiên thăng tiến như diều gặp gió, dưỡng phụ trở thành sủng thần, thiên kim thật gả vào hoàng gia.Mà nhà mẹ đẻ thân sinh nàng Trần gia lại gia đạo sa sút, huynh trưởng thi cử nhiều năm không đậu, cả nhà không được chết già.Trần Tùng Ý vô cùng oán hận, nàng luân hồi chuyển kiếp trở thành nữ nhi của tướng quân, được phụ huynh thương yêu, sư phụ từ ái, chính nàng cũng trở thành nữ tướng quân. Nhưng một ngày kia, cửa thành bị phá, Trần Tùng Ý tử trận, nàng triệt để không cam lòng.Sau này, nàng phát hiện bản thân được quay về kiếp trước, trở về cái ngày Trình Minh Châu được đón về nhà.Ông trời có mắt, cho nàng cơ hội báo thù, rửa hận.#Bàn tay vàng#Tag: Trọng sinh, Vả mặt, Sảng văn, Báo thù ngược traTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Trần Tùng Ý…
Tấn Giang phi V cao tích phân 2016-5-29 hoàn kếtPhi V chương tiết tổng điểm kích sổ: 73004Tổng thư bình sổ: 112Đương tiền bị thu tàng sổ: 283Văn chương tích phân: 10,320,908Thể loại: Chủ công, trùng sinh, sinh tử, cung đình, 1×1Văn ánTrùng sinh cũng là một rối rắm sự.Là quản giáo tiểu thụ phòng ngừa hắc hóa, vẫn là nguyện trung thành hoàng đế thanh trừ triều chính?Gia không có, quốc không có, nếu ngay cả hắn cũng không có, cái gì đều mất đi ý nghĩa .Vì thế, muốn tẩy bạch, vẫn là muốn bóp chết?Đây là một đoạn minh sủng ám đấu trùng sinh lộ.Thiệu gia phu cương:- dụng độc? Không được ! cấp vi phu làm nghề y cứu người đi.- vu hãm? Phá ! cấp vi phu viết tự niệm Phật đi.- thông đồng? Đừng tưởng ! cấp vi phu sinh oa mang hài tử.- mưu nghịch? Bóp chết ! tùy vi phu du lịch tứ hải đi.Đơn giản nói, tấu là, làm thừa tướng, ta gia tiểu công là cao lớn thô kệch hán tử, đời trước bị tiểu thụ âm mưu hại khiến diệt quốc gia, trùng sinh đời này tính toán hảo hảo quản giáo tiểu thụ, phu mệnh, ai dám không từ !Nội dung nhãn: Sinh tử tình hữu độc chung kiếp trước kiếp này hoan hỉ oan giaTìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Thiệu Yến | Trần Hoàn Lạc ┃ phối hợp diễn: Đô thành nhân sĩ đám người ┃ cái khác: Công trùng sinh, chưng bánh bao…
Đoạn giới thiệu 1: Người ta ca ngợi nàng là Thánh nữ - thánh thiện, nhân hậu, đoan trang, dịu dàng. Nhà có con trai đến tuổi thành gia lập thất đều mong rước được nàng về làm dâu. Nhà có con gái lại không khỏi ghen tị với phúc phần của Nguyễn gia.Nhưng phúc phần ấy, Nguyễn phủ lại chưa từng cầu đến."Phụ thân, con trở về rồi!"Một nụ cười, một câu nói lại khiến gia chủ Nguyễn phủ kinh động, bàng hoàng.Người con gái trước mắt họ - vị Thánh nữ được muôn dân kính ngưỡng - lẽ ra đã chết từ nhiều năm trước.Đoạn giới thiệu 2: Hắn, ngông cuồng và khó đoán, giữa ranh giới chính tà của quyền lực vẫn ung dung mỉm cười đầy ngạo mạn như thể thế gian sinh ra chỉ để phụng sự cho mình. Nàng, giữa thói đời hung ác và đầy cạm bẫy, dưới dáng vẻ mong manh và yếu đuối như đóa bạch liên rực rỡ giữa trời đêm là lớp gai nhọn hung hiểm, lòng mang thù nhà, vai gánh nợ ơn. Trong vòng xoáy ân oán, nàng là người chơi cờ. Nhưng trong trò chơi quyền lực, nàng chỉ là con cờ trong tay của kẻ khác. Liệu đoá bạch liên mong manh kia có thể kiêu hãnh vươn mình nở rộ giữa dòng nước ngầm sâu thẳm, cuộn trào sóng dữ, hay sẽ lạc lối trong bùn lầy tối tăm, vĩnh viễn chẳng tìm được lối thoát?------- "Thiên đắc nhất dĩ thanh Địa đắc nhất dĩ ninh" (Quá Tam Điệp - Trần Đình Túc)Thương Di xin trân trọng giới thiệu đến các bạn độc giả yêu quý tiểu thuyết "Đắc Thiên Địa" do chính mình sáng tác. Hy vọng mọi người sẽ tận hưởng khoảng thời gian đọc truyện.…
Chậm rãi tiên đồTuyệt Thế Tiểu BạchConvert: nothing_nhhLink: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=70012Văn án:Trước giả vân: hết thảy phồn hoa giai mây bay, phàm ta sửa giả, sửa đến bờ đối diện, mới vị chính đạo.Ngu dốt như nàng nhiều lần trải qua ngàn năm gian khổ mới đủ giật mình.Tiên lộ từ từ, dữ dội tàn khốc, cho dù từng kinh tài tuyệt diễm, quang hoa thêm thân thì tính sao, đến không thể trường sinh bờ đối diện, còn không nếu thường thường thản nhiên sơn dã bên trong làm một gã tiêu diêu tự tại mãng phu.Thông tục bản:Một cái sỏa nữ nhân bị nhất siêu cấp lớn "Cơ duyên" tạp miệng phun máu tươi, toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa cách thí, năm trăm năm tu vi tẫn hủy, linh tư bị sửa.…
Có những nỗi buồn không thể bật thành tiếng,Có những yêu thương - chỉ dám gửi vào ánh mắt.Vương Dịch luôn cười, luôn nói, luôn hồn nhiên như nắng...Nhưng có ai thấy, đằng sau nụ cười kia là một biển đen thăm thẳm? "Cậu có bao giờ nghĩ, một người cười nhiều... có khi nào lại là người đau nhất không?""Ngốc quá đi, sao lại hỏi mấy thứ lạ lùng thế.""Vì... tớ không muốn cậu quên tớ."Một cô gái yêu một cô gái khác - nhưng không ai hay biết.Một người bạn thân thiết - lại là người vô tâm nhất trong cuộc đời cô.Một gia đình hoàn hảo - lại là chiếc lồng son bóp nghẹt mọi tiếng kêu cứu.Khi mưa rơi, ai là người đứng ướt?Khi gió thổi, ai là người đầu tiên run lên?Và khi cô biến mất khỏi thế giới này, ai mới giật mình nhận ra - mình đã không kịp yêu thương?Một câu chuyện thanh xuân, ngọt ngào như nắng sớm......nhưng kết thúc lại như hoàng hôn rơi vào vực sâu."Gió biết... nhưng mưa không nói gì."Vậy... liệu ai sẽ kể lại câu chuyện của người đã rời đi?…