Đây là một nơi chứa những mẩu truyện ngắn mình viết theo chủ đề như trên tiêu đề."A Letter" giống như tổng hợp những bức thư mà Boboiboy cũng như những nguyên tố của cậu đã trao đi nhận lại trong suốt thời gian cậu làm siêu anh hùng. Nó không giới hạn người viết bức thư và gửi cho ai, bức thư đó có nội dung dài hay ngắn, bởi bức thư không chỉ đơn giản là thứ để liên lạc...…
Boboiboy- anh hùng vũ trụ, người giải cứu các quả cầu năng lượng. Nhưng cậu ấy không đơn độc, bên cạnh là những người bạn đồng hành, sát cánh trong mọi nhiệm vụ. Tuy nhiên nếu Boboiboy gặp chuyện họ sẽ phải làm gì? Cùng đón xem cuộc giải cứu Boboiboy khỏi thế lực xấu xa( 1 lần nữa, cái tên truyện không liên quan đến nội dung, và cả cái mô tả nữa, truyện được viết do tác giả tự nhiên nghĩ ra plot:))…
Khi sự hiểu lầm đi quá xa cũng là lúc cậu hiểu ra mọi thứ...-----Note------(1) Boboiboy ori ( Bot) x Elementals Tier 2, 3 và Fusions (Top)(2) Mình là nhà văn tập sự…
Người ta thường nói "Ta chỉ sống một lần trong đời." Để khích lệ mọi người hãy làm những gì mà mình yêu thích. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ ràng buộc chúng ta, khiến ta không thể theo đuổi "ước mơ" của riêng mình. Và tôi, mang theo khát vọng được đắm chìm trong thiên nhiên và sống một cuộc sống đầy những lo toan. Không phải tôi không thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, mà phía trước tôi còn nhiều thứ khiến tôi phải để tâm và lo lắng. Mãi đến khi, cuộc sống chỉ còn lại hai từ "chờ đợi" thì tôi mới có thể thanh thản tận hưởng điều mà tôi luôn mong ước bất lâu. Bỏ lại sau lưng bao muộn phiền, tôi như thể được tái sinh trong vọn vẹn vài tháng ngày xuân. Thay vì dành dụm tiền điều trị, tôi xin phép người nhà cho mình được đi đến nơi mà mình yêu thích nhưng chưa từng có dũng khí đi đến. Lạc vào trong biển hoa, cả thế giới dường như chỉ còn mình tôi tồn tại. Đắm mình vào dòng nước xanh ngắt, tôi cứ ngỡ mình đã tan chảy vào đại dương. Một lần được nhìn thấy chân trời vô cực, cứ ngỡ như thiên đường đang ở trước mắt rồi. Sau cùng, tôi trở về nằm trên mùi rơm đầu mùa. Hít hà mùi làng quê quen thuộc. Thực ra, mỗi một người đều có thể đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tuy nhiên, còn quá nhiều sự ràng buộc khiến chúng ta không dám buông. Khi đã không còn sự ràng buộc nữa, khi ấy chúng ta mới dũng cảm lựa chọn cách sống riêng của chính mình.…
tình cảm nhẹ nhàng, chắc vậytác giả k chơi Hrep 1:1cường x cường ( gọi là có cơ bắp thôi)thời gian từ tuổi 15, tình cảm thoáng qua dù ít ỏi nhưng sâu đậm khiến hai bạn trẻ si nhau đến say đắm ,cứ y như là một cuộc tình sến súa chẳng có điểm dừngLâu k đăng rồi nay đăng xong để đó á1/9/23…
Đây là mình dự đoán nội dung phim,nhớ nhen là "MÌNH" tự dự đoán chứ ko lấy từ bất kì aiMuốn lấy đi reup hay gì đó nhớ ghi tên mình vôMình là Kha giờ thì Vô nội dung chính thôii !!!…
Là 2 con người không thuộc về nhau, nên đến phút cuối vẫn lạc nhau giữa đường đời nghiệt ngã.Cách anh đến và ngày anh đi đều phảng phất hương nhẹ của loài hoa tinh khiết, đều mang về trong cậu những đoạn vĩ thanh lạc loài...Vứt bỏ... Vì chưa từng yêu thương...***Author: H2.Status: End.Thể loại: Romance.Rate: K+Vui lòng không re-up nếu chưa có sự cho phép của tác giả.…
"Cuộc đời phải chăng là trò chơi...Thoáng cái đã thắng, thoáng cái lại thua..."Truyện kể về Mộc Uyển 1 cô gái khao khát được sống tự do với ước mơ trở thành danh y và có được tình yêu đích thực của đời mình .Nhưng liệu có được như ý nguyện của cô... và sau đó là những câu chuyện về tình yêu, tình bạn và khát vọng sống của những con người trong vòng xoáy đó.…
Ở góc phố kia, người ta đồn có một tiệm ảnh nọ, mỗi bức ảnh chụp ra đều là tâm nguyện của mỗi người. Một khi đã chụp ảnh chỉ có thể lấy, không thể trả lại. Chủ tiệm ảnh là một cô gái, người ta gọi cô là "bà chủ", vì sao lại nói vậy? vì chẳng ai biết tên cô ấy đâu...suỵt, cái này là bí mật nhé, mỗi lần đến nhớ đưa cho cô ấy một món quà "dễ thương", vì biết đâu được, ngày hôm sau tủ đầu giường của bạn có lẽ sẽ có một viên kẹo nhỏ đấy... và người ta gọi nó là tiệm ảnh phố mười ba.…