[Đam Mỹ] Xuyên Thành Người Qua Đường, Tôi Vô Tình Câu Luôn Đại Phản Diện
Diệp Mộ tỉnh dậy trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh trắng muốt, sạch sẽ đến mức khiến người ta khó chịu.Cậu chớp mắt.Sau đó rất nghiêm túc ngồi dậy, nhìn trần nhà.- À... Mình xuyên sách rồi.Vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết đó, ngủ một giấc liền tới đây.Đây là một thế giới nơi nhân vật chính đi đầy đường, tình hình chính trị rối ren nhưng ai nấy vẫn rảnh rỗi yêu đương.Học viện quân sự danh tiếng chỉ là cái cớ để khoe khoang tình cảm, vả mặt những kẻ coi thường.Quá đáng nhất là, các nguyên soái, tướng quân ở đây ai cũng đẹp còn hơn cả minh tinh.Nhưng Diệp Mộ nhớ lại, hình như mình chỉ là người qua đường, đến tên cũng không có nổi trong truyện. Thế nên cậu thở phào nhẹ nhõm, không lo không sợ.Cậu rất phối hợp lăn lộn trên giường ba vòng.Nhưng mà...Vì sao cậu là beta mà lại có thể ngửi thấy tin tức tố?Vì sao người quen của nguyên chủ lại nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại?Vì sao cậu cảm thấy lồng ngực trống rỗng, như thể đã quên mất thứ gì đó...Nhưng không sao! Diệp Mộ phủi phủi tâm trạng, cười tươi rói: không dễ gì có cơ hội tiếp xúc với dàn nhân vật chính trực tiếp thế này.Thế là Diệp Mộ cầm sẵn bỏng ngô, kính râm, ngày ngày hóng hớt khắp nơi, tự xem mình như khán giả không chen vào cốt truyện chính.Thế rồi, rất chi là đỉnh cao, cậu bị cha nuôi hiền từ ném thẳng vào Học viện quân sự Elmsgate - nơi tập hợp toàn lũ alpha đỉnh cấp cùng đống cơ giáp to như núi.Đây cũng là nơi bắt đầu của đủ loại yêu hận tình thù đầy kịch tính của dàn nhân vật chính.…