Sumary: trái tim tôi liệu có thật sự dành cho cậu?...Hương đã chết, Trâm Anh-người bạn thân của Hương vấn tiếp tục cuộc sống của mình với "bóng ma" luôn đeo bám. Những câu chuyện từ miệng ai đó bắt đầu luồn bàn tay vào đầu cô, chọc ngoáy, bóp nát, thay đổi nó đến khi chỉ còn một ánh nhìn mù quáng.…
Tác giả: Diệp Thu ViCâu chuyện kể về những biến cố xảy ra trong cuộc sống của chính người viếtLưu ý không copy lấy chất xám của người viếtNếu có xin ghi rõ nguồn và tên người viết…
Trên đường về nhà vào một đêm khuya, Phan Hạo Nhiên bị một kẻ lạ mặt bắt cóc. Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang bị giam trong một căn nhà rộng lớn ven biển, với cổ tay bị xích chặt.Người đàn ông bắt cóc cậu-một kẻ luôn đeo mặt nạ trắng có vết nứt kéo dài từ khóe mắt trái . Hắn không nói chuyện, chỉ im lặng quan sát cậu.Ban đầu là sợ hãi. Nhưng thời gian dần trôi, Hạo Nhiên nhận ra hắn không hề làm tổn thương mình. Hắn chăm sóc cậu, tạo cho cậu một không gian tự do trong sự giam cầm. Hắn chúc cậu ngủ ngon bằng một nụ hôn trên trán.Và rồi, một cảm giác lạ lẫm bắt đầu nhen nhóm trong lòng cậu.Khi Hạo Nhiên nhận ra bản thân luôn hướng ánh mắt về hắn, luôn mong chờ hắn đến, thì cũng là lúc hắn cất giọng lần đầu tiên-một câu hỏi đủ sức khiến thế giới của cậu đảo lộn:"Cậu có thích tôi không?"…
"Giá mà em có thể tự chiêm ngưỡng gương mặt sợ hãi của em lúc này, Leilani.""Em đang sợ hãi tôi.""Tôi vẫn luôn dõi theo em, ở bất cứ đâu.""Vậy nên, cho dù có sợ hãi, em cũng không bao giờ thoát khỏi tôi đâu, thiên đường của tôi."Kiều Minh bật người ngồi dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Gương mặt của cô trắng bệch, ngực của cô phập phồng vì thở mạnh. Cổ tay của cô vẫn còn run rẩy vì cảm giác như đã bị ai đó cầm chặt.Từ sau cái ngày Kiều Minh làm người được chọn ngẫu nhiên trong chương trình "Truy tìm ký ức", cô bắt đầu thường xuyên nằm mơ và thấy rằng bản thân đang ở một nơi kì lạ. Trong mơ, Kiều Minh bị một người đàn ông giam giữ. Khi hắn ta nhìn thấy cô, hắn đã ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô và không bỏ ra nữa. Những giấc mơ liên tục kéo dài và hành hạ tinh thần của Kiều Minh khiến cô phải đi gặp bác sĩ tâm lý."Tôi không biết Leilani là ai cả." Kiều Minh nhìn chiếc còng bạc khoá chặt cổ chân trái của mình, sợi dây xích dài trượt trên đệm giường mềm mại cho đến sàn nhà bằng gỗ mát lạnh.Hắn ta không tức giận nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng bộc lộ sự không kiên nhẫn: "Tôi biết đó là em. Bởi vì tôi là đồng loại của em." Lần này đến lượt chúng ta đổi vai trò cho nhau rồi.#Xin lưu ý: Mọi địa điểm, ngôn ngữ, con người đều chỉ là giả tưởng, không bắt chước những hành vi nguy hiểm được miêu tả trong truyện. Xin vui lòng giữ tỉnh táo khi đọc truyện.#Các bạn có thể liên hệ với mình qua page Tiffany's Land trên Facebook. Ngoài ra, mình cũng nhận viết truyện theo yêu cầu, chi tiết hãy nhắn qua cho page…
Đêm nay Bắc Kinh se lạnh. Ánh đèn pha lê trong sảnh tiệc phản chiếu lên mặt phím đàn, long lanh như có hàng nghìn ngôi sao đang nhảy múa cùng âm thanh.Tôi hít sâu, mười đầu ngón tay chạm khẽ lên phím. Âm thanh đầu tiên vang lên, trong trẻo, gọn ghẽ - như thể tôi đang kể lại một câu chuyện mà chỉ mình tôi hiểu. Người ta đến dự gala của Tập đoàn Thẩm Thị để uống rượu, cười nói, bắt tay, chụp hình. Còn tôi, chỉ là người chơi đàn thuê. Một "âm thanh nền" giữa thế giới lấp lánh ấy.Cho đến khi ánh nhìn của tôi dừng lại ở hàng ghế đầu.Người đàn ông ấy - Thẩm Dực Minh. Bộ vest đen được cắt may tinh tế, cổ tay anh thoáng hiện chiếc đồng hồ bạc lạnh lùng như chính ánh mắt. Anh không nói gì, không cười, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Không kiểu nhìn xã giao. Không tò mò. Mà như thể, anh đang nghe tôi bằng ánh mắt.Tôi chợt lỡ nhịp, một nốt trượt qua. Nhưng anh không hề rời tầm nhìn. Đó là khoảnh khắc kỳ lạ - như thể tiếng đàn của tôi đã trói lấy một người đàn ông mà cả khán phòng đều phải cúi đầu trước anh.Khi bản nhạc kết thúc, tôi cúi chào, nhận một tràng pháo tay lịch sự. Và rồi, tôi không còn thấy anh nữa.Tôi tưởng chuyện sẽ dừng ở đó. Nhưng khi đang thu dọn bản nhạc trong phòng chờ, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào - dáng vẻ chuyên nghiệp, lễ độ."Cô là Tống Vân Khanh phải không? Tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Thẩm. Anh ấy muốn mời cô dùng bữa tối. Riêng."Tôi ngẩng lên. "Anh ấy... có nói lý do không?""Chúng tôi muốn bàn về một hợp đồng cá nhân."Tôi cười nhẹ, cố giấu sự bố…
[GIỚI THIỆU NGẮN]Khi pháp luật trở nên bất lực, liệu một "Mèo hoang" lạnh lùng và gan lì có thể thay mặt công lý, đưa kẻ ác ra ánh sáng? Một nhiệm vụ mới được giao phó. Một vùng đất bị lãng quên, một cuộc săn mồi sắp sửa bắt đầu và một tình yêu âm thầm lâu năm sắp được nở hoa..._____"Em là một cảnh sát mật. Tình yêu của anh dành cho em cũng vậy, âm thầm, lặng lẽ chẳng ai hay."🎯 Một nhiệm vụ. Một lời cảnh báo.Và một "Mèo hoang" không bao giờ biết lùi bước.#MissionOfTheHeart…
Tên: AnhTác giả: mìnhThể loại: tâm lý, bệnh tâm thần, trầm cảm, SE hoặc BAĐộ tuổi: 16+Tóm tắt:"Anh" - con gái - 16 tuổi.Như hầu hết "người trẻ" trên thế giới, "Anh" mắc căn bệnh trầm cảm. Đây là nhật kí mỗi ngày của nó trải qua căn bệnh này.Chú ý:- "Anh" là tên nhân vật, không phải danh xưng "anh". - Truyện ngược tâm, ngược thân, có tự hại, cân nhắc trước khi đọc.- Chắc chắn không HE.- Đăng vội sẽ sửa bìa với các thứ sau.- Tiến độ (chắc là) mỗi ngày 1 chap. Hoàn thành là tầm 10 chap.…
Tôi viết Nặng hạ và một đêm muộn đầu tháng 5. Khi ấy bên ngoài trời tối đen đến đặc quánh, bởi một cơn mưa. Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại đặt cho shortfic này cái tên "Nắng hạ". Có lẽ, mùa hạ không chỉ đơn thuần có nắng, có mưa. Tôi nhớ một câu nói của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Ngày xưa tôi vẫn nghĩ mưa buồn. Bây giờ tôi mới biết, nắng còn buồn hơn mưa."Tôi chỉ muốn viết mấy câu đôi dòng cho tâm trạng đối với Nắng hạ. Đó là đứa con tinh thần trong mắt tôi xinh đẹp lắm, dẫu cho vẫn còn nhiều thiếu xót, dẫu cho vẫn còn nhiều vết thương chi chít ngang dọc. Shortfic: Nắng hạ [GMT]Tác giả: Fragipane (London Kuroshiro)Pairing: Vương Tuấn Khải x Dịch Dương Thiên TỉCategory: FanfictionRating: M (đánh giá về độ khốc liệt của nó, không có quan hệ thể xác, thỉnh chú ý trước khi đọc)Tình trạng bản gốc: Hoàn ( toàn văn: 9 chương)Đem truyện đến nơi khác, để xem bạn rốt cuộc tự trọng thế nào đã. Bằng không, có nói thế nào cũg vậy cả mà."Có một số chuyện, không phải nhớ hay không nhớ, chỉ là chưa từng có ai dạy cho ta cách quên thế nào mới thích hợp."…
Tác giả: Trầm Cầm Tuyệt Tửu / Nguồn: https://www.256wenku.com/Văn án :Bác sĩ tâm lý từng mắc bệnh rất nghiêm trọng, vậy đã chữa khỏi như thế nào?Cao Điềm mất ngủ, cuồng loạn, điên cuồng uống thuốc, đấu tranh để sống sót, cạn kiệt hết tất cả những ngọt ngào và ấm áp trong cuộc sống.Lúc cô chữa khỏi cho mình, cũng đã trở thành một nữ bác sĩ hoàn hảo, lại gặp phải một Ninh Diệu tự bế thiếu tình yêu.Ninh Diệu không có nơi để đi, cô đem anh mang về nhà.Sống cùng nhau thân thiết, không ồn ào đã khiến phòng tuyến đời này không yêu đương, kết hôn của cô từ từ sụp đổ.Bên ngoài dư luận sục sôi, câu nào cũng là lên án cô lại có thể yêu chính bệnh nhân của mình.Làm sao có thể mặc kệ bệnh nhân và xây dựng một mối quan hệ thân mật ngoài quan hệ bác sĩ-bệnh nhân?Nhưng cô và Ninh Diệu là thanh bạch.Cô làm sao có thể yêu bệnh nhân của mình?Cao Điềm từ chức, tránh xa Ninh Diệu, yêu cầu anh tránh xa cuộc sống của mình. Nếu cô tái phát, cô sẽ chỉ rơi vào địa ngục một mình, Ninh Diệu-người đã được chữa khỏi, nên ở lại thế giới tươi sáng để tìm tình yêu mới .Trên tầng cao nhất, Cao Điềm đứng bên lan can giang rộng cánh tay, cảm nhận làn gió xuân ấm áp của cuộc sống. Cô nghĩ, tốt rồi, có thể rồi, cô có thể buông bỏ rồi.Ninh Diệu xông lên ôm lấy cô, đẫm nước mắt lẩm bẩm gọi tên cô : "Tiểu Điềm, anh cứu em"."Đừng không gặp anh, đừng xa anh, đừng vứt bỏ anh.[ Câu chuyện hư cấu, không có nguyên mẫu, tôn trọng lẫn nhau, lý tính truy văn ]Nội dung biểu đạt : Tiếng chuông cô độc gặp lời văn ngọ…
Vận mệnh đưa chúng ta trở lại quá khứ, tìm lại mảnh kí ức bị bỏ quên...Tiêu Mộng Khiết một lần nữa quay về khoảng thời gian năm cô 17 tuổiCô thầm nghĩ sẽ thay đổi tất cả, để lại cho bản thân một thanh xuân rực rỡ nhấtNăm cấp 3 của cô, có tiếng cười, có hạnh phúc, và có cậu ! ---Ghé lại trạm Hồi ức này về đọc từng chương truyện để cảm nhận tâm huyết của tuổi trẻ nèooooWeo commmm <33…